21 Tôi lờ mờ tỉnh trong tiếng nhì nhèo của hai đứa bạn thân. Cà Chua thì lầm bầm nào thì là “ nhát chết ” nào thì rằng “ có mấy con ma cũng sợ ”.
22 Chap 22:
Một nam một nữ trốn trong chăn, mặt đối mặt, mắt chạm mắt, tôi biết tỏng bạn đang mơ đến viễn cảnh “lỡn mợn” xa xôi nào đấy chẳng hạn như vô tình chạm vào môi hay người con trai sẽ hôn lên trán người con gái rồi thủ thỉ tỏ tình.
23 Sáng bảnh mắt cái loa treo cao giữa trại đã gào lên thảm thiết. Cái tiếng rít gào kinh dị đó thừa đủ để dẹp giấc ngủ của tôi xa xa xa xa.
24 Thế nhưng tôi chẳng để tâm tới chuyện này quá lâu, ngay khi lên xe tôi đã gục mặt vào cửa kính và chết lâm sàng thẳng cẳng. Bạn biết đấy, một phần là tối qua nô đùa nhiều mà ngủ thì lại ít, một phần thì do thói quen khó bỏ ấy mà.
25 Ngày hôm sau, lại đi học như bình thường, tôi vẫn đang còn hưng phấn nhờ dư âm từ tiết sinh hoạt ngoại khóa nhưng ngay sau khi thầy Doraemon bước vào, nụ cười tủm tỉm trên mặt tôi lập tức cứng như xi măng.
26 Năm ngày loáng cái đã trôi cái vèo, dưới sự dạy dỗ của Thiên Ân tôi đã tiến bộ rất nhiều.
Lần đầu tiên trong năm ngày, hắn khen tôi.
27 Đã bảo hai đứa kia đi trước đi rồi mà khi tôi và Thiên Ân tới nơi vẫn không thấy bóng đứa nào cả. Tôi rút điện thoại định gọi mà chợt nhận ra là có tin nhắn.
28 Cuối tuần điểm giữa kỳ được tổng hợp thành danh sách và dán ở bảng tin trường. Tôi đang lên ý tưởng thì thấy Đậu phụ hớt hải chạy vào.
29 Ăn xong, bọn Cà Chua có việc lỉnh đi trước, còn mỗi tôi và Thiên Ân với bãi chiến trường ngổn ngang. Trời ơi đến cả cái khăn trải bàn cũng hóa đen xì luôn rồi.
30 Tôi bò lên giường trong trạng thái thần hồn nát thần tính, nội tâm đang gào thét, tại sao tôi lại làm ra việc động trời thế cơ chứ, này thì món quà cuối cùng, này thì hôn má… trời ơi, làm sao tôi dám nhìn mặt hắn vào ngày mai nữa cơ chứ.
31 Khi bố mẹ tôi bảo sắp về tới nhà thì thực sự đã nghe thấy tiếng hai anh chị lóc cóc từ đầu ngõ cơ, xách tới hai cái vali bự tổ bố tông cửa chính đánh uỳnh một cái rất khí thế.
32 Mọi chuyện để qua một bên và tua nhanh tới Giáng Sinh. Tôi cứ đinh ninh rằng sẽ ở nhà đón Giáng Sinh cùng bố mẹ nên đã bí mật mua mấy thứ chuẩn bị cho một bữa ăn hoành tráng.
33 Chẳng bao lâu sau khi mẹ Thiên Ân mất, bố cậu ấy đi bước nữa. Người vợ đó lại là bạn thân nhất của mẹ Thiên Ân. Đến tôi còn không chịu chứ huống chi thằng nhóc cứng đầu này.
34 Chap 34:
Người ta nói rằng, tất cả kho tàng trên Trái Đất không thể nào sánh bằng gia đình. Tất nhiên chẳng có gì là hoàn hảo, có thể có bất đồng khiến khoảng cách giữa các thế hệ trở nên xa vời.
35 Bố mẹ tôi lại xách hòm xiểng đi mất tiêu từ lúc nào không hay. Tôi vừa tỉnh dậy đã thấy mẹ gọi điện, báo là đã đáp máy bay ở Nhật rồi, đang “ tự sướng” dưới gốc cây anh đào nè.
36 Hôm nay là ngày sale nên siêu thị đông phải biết, tôi đã nói trước với Cà Chua rồi mà nó vẫn không thấy mùi nguy hiểm, cứ nằng nặc kéo Củ Cải đi bằng được.
37 Vẫn là buổi sáng thứ hai như thường lệ, tôi tắt cái điện thoại đang reo inh ỏi bên cạnh. Cố gắng không để bản thân bị dụ dỗ bởi ý nghĩ: “ Ngủ thêm 5 p nữa thôi.
38 Bảo An cứ cằn nhằn mãi về cái chân của tôi.
“ Đã nói bao nhiêu lần rồi, đi đứng cho cẩn thận. Đi đường không nhìn đường mắt cứ để đâu đâu.
39 Điều tôi mong đợi tới mòn mỏi sau khi thi học kỳ xong đó chính là kỳ nghỉ Tết.
Còn 5 ngày nữa là tới Tết mà nhìn người ta bày Đào bày Quất ra bán, lòng tôi đã biêng biêng theo rồi, chả còn tâm trạng đâu mà học với hành nữa.
40 Một nồi bánh chưng to ụ được đặt giữa sân. Dưới sự chỉ đạo phân công của các bà mẹ thì bọn con nít - tức là chúng tôi - phụ trách ca đêm, còn các ông bố phụ trách đầu tối và gần sáng.