Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Khi Đầu Bếp Xuyên Vào Xạ Điêu Chương 48: Chương 43

Chương trước: Chương 47: Chương 42



Diệp Hướng Vãn nhìn hồi lâu, chỉ thấy con hồ ly nhỏ nằm úp sấp, chân sau đấm đất trong phút chốc, bỗng trở mình, bụng nhỏ hướng lên trên, một cái móng vuốt màu bạc làm tư thế tiếp tục đấm đất, chân sau còn run lên rồi đạp một cái, trong miệng phát ra tiếng hấp khí bén nhọn ngắn ngủi.

Bộ dáng kia thấy thế nào cũng giống một người đang cười nghiêng ngả.

Diệp Hướng Vãn nhẹ nhàng vươn tay, đặt tiểu hồ ly vào trong lòng bàn tay. Tiểu hồ ly kia trợn mắt nhìn hai người trước mặt một chút, rõ ràng đang run rẩy mà duỗi một cái móng vuốt chỉ hướng Âu Dương Khắc, một cái móng vuốt khác còn không ngừng đấm vào tay nàng.

Mặt Âu Dương Khắc đen giống như đáy nồi, đưa tay về phía con hồ ly nhỏ.

Phản ứng của tiểu hồ lại tương đối nhanh nhạy, nghiêng người nhanh chóng đứng dậy trong lòng bàn tay của Diệp Hướng Vãn, tròng mắt hẹp dài hơi híp, chợt hướng Âu Dương Khắc muốn cắn một cái, nào còn hình dáng đấm đất cười to như kẻ dở hơi vừa rồi?

Âu Dương Khắc vội vàng rút tay về, hắn cũng không muốn trên người lưu lại vật kỷ niệm gì của con súc sinh này.

Tiểu hồ đứng yên trong khoảnh khắc, đột nhiên xê dịch trong lòng bàn tay Diệp Hướng Vãn, lại tiếp tục một chân chỉ Âu Dương Khắc, một chân đấm đấm, miệng nhỏ ngoác ra rồi khép lại.

Diệp Hướng Vãn xạm mặt nói: "Nó chê cười huynh."

Âu Dương Khắc lắc đầu một cái: "Ta không thấy vậy." Nói rồi xoay người đi vào trong động.

Nếu không thể trêu vào, vậy nhắm mắt làm ngơ là được.

Chỉ còn lại một mình Diệp Hướng Vãn ngổn ngang trong gió: Hai tên này nhìn thế nào cũng giống như một cặp dở hơi nha!

Bởi vì nửa đêm lăn qua lăn lại, buổi sáng Diệp Hướng Vãn thức dậy muộn hơn so với bình thường. Nàng thu thập xong, đứng ở trước cửa động, chờ xem điểm tâm của ngày hôm nay.

Từ có con "Hồ ly bá vương" này, bọn họ rốt cuộc không cần tự ra tay săn mồi nữa.

Xa xa một có chấm đen đi tới, xem hình dạng lại có mấy phần giống con người.

Diệp Hướng Vãn thực sự kinh ngạc, lẽ nào nơi đây còn có người khác ở hay sao?

Đợi điểm đen đi đến gần một chút, nàng mới nhìn ra, thì ra không phải người tới, mà là một con khỉ.

Bữa sáng ngày hôm nay là thịt khỉ ư?

Cái này. . . có hơi khó khăn một chút đây?

Dù nói thế nào cũng là động vật gần giống con người, nàng tự hỏi thật đúng là không thể nào hạ thủ được.

Đến lúc con khỉ đến cửa động, nàng mới nhìn ra trong một cái chân trước của con khỉ còn kéo một cái cành mảnh nhỏ mềm dẻo, trên đó còn xuyên từng con cá tươi.

Con hồ ly nhỏ kia đứng trên vai con khỉ, thỉnh thoảng phát ra một tiếng động thúc giục trầm thấp, tựa hồ đảm nhiệm chức vụ chỉ huy.

Con khỉ ném cành cây xuyên đầy cá trước mặt Diệp Hướng Vãn, rồi nơm nớp lo sợ đứng một bên, cái loại biểu tình kinh sợ trên mặt này thoạt nhìn cùng loài người giống hệt như nhau.

Diệp Hướng Vãn không đành lòng nói: "Cảm ơn ngươi, ngươi có thể đi rồi."

Hồ ly nhỏ phát ra tiếng kêu, con khỉ lập tức trốn đi.

Sau mấy lần rơi vào trong nước suýt chút nữa chết đuối, Diệp Hướng Vãn đã mơ hồ sợ hãi đối với nước, vì vậy kiên quyết không chịu đi bắt cá dưới sông. Nàng nghĩ Âu Dương Khắc đồng dạng không có kỹ năng bơi, tâm lý đại khái cũng không khác mình là mấy, nên vẫn không ép buộc hắn, cho nên trong khoảng thời gian này hai người ăn uống đều là dê núi và thỏ hoang, nàng sớm có điểm chán ngán rồi.

Hiện tại vừa nhìn thấy có cá tươi đưa tới, tinh thần Diệp Hướng Vãn không khỏi dao động. Nàng nhấc lấy cá để qua một bên làm cho sạch sẽ, hồ ly nhỏ bên kia lại lặng lẽ chạy mất.

Đến khi cá trên lửa tỏa ra mùi thơm, hồ ly nhỏ mới xuất hiện một lần nữa. Nó vẫn như cũ duy trì khoảng cách nhất định một bên Âu Dương Khắc, trong miệng ngậm một đóa xà hồ thảo đang nở rộ.

Diệp Hướng Vãn đặt cá nướng thơm ngào ngạt ở một chỗ không xa trước mặt nó, hồ ly nhỏ lập tức nhảy qua đây, cắn đầu xiên cá nướng chạy ra cửa động rồi không thấy bóng dáng nữa. Nàng nhặt xà hồ thảo lên, đặt trên đám cỏ trải giường.

Âu Dương Khắc khẩu vị rất lớn, sau khi một mình ăn hết mấy con cá nướng, hãy còn liếm môi nhìn cá tươi đang nướng trên lửa. Tuy tay nghề của Vãn Nhi rất tốt, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị càng có thể làm cho người thèm ăn.

Như vậy liên tiếp ba bốn ngày, mỗi lần đến giờ làm cơm, sẽ có động vật tự động do tiểu hồ lùa tới, dâng thịt tươi dưa và trái cây. Mà bản thân hồ ly nhỏ thì dùng chút đồ quý hiếm tới trao đổi thịt nướng cùng Diệp Hướng Vãn.

Bắt đầu hai ngày nay nó đều đưa xà hồ thảo, sau lại dần dần xen lẫn thứ khác, nói ví như thứ quả màu đỏ không biết tên dài bằng đầu ngón tay. Về trái cây, Diệp Hướng Vãn vốn không dám ăn bậy, rất sợ có độc, nhưng hồ ly nhỏ này vẫn nhảy trên mặt đất kêu không ngừng, còn làm ra tư thế đặt trái cây gần bên mép.

Diệp Hướng Vãn bị cuốn lấy không có cách nào, liền cắn một chút trái cây nếm thử, chỉ cảm thấy ngọt ngào ngon miệng, đơn giản một hơi nuốt vào toàn bộ. Chỉ một lúc sau, trong bụng nàng tựa hồ khuếch tán một loại nhiệt khí, làm cho ấm áp thoải mái, chỉ là trừ cái đó ra cũng không có dị trạng nào khác nữa.

Hồ ly nhỏ cùng Diệp Hướng Vãn bởi vì thịt quay mà quen biết, cũng bởi vì thịt quay mà ngày càng thân cận, đến cuối cùng nàng thậm chí có thể thuận tiện sờ đầu nó lúc cho nó thịt, hoặc là gãi cằm nó, nó cũng không hề tỏ ý chống cự. Âu Dương Khắc đã từng thử muốn biểu hiện thân cận giống như nàng với tiểu hồ, không nghĩ tới nó lại lập tức thay đổi sắc mặt, nhe ra hàm răng dày đặc mà uy hiếp hắn.

Âu Dương Khắc chỉ đành hậm hực nói: "Không có mắt." Một bên không cam lòng ngồi xa một chút.

Hôm nay, lúc Diệp Hướng Vãn thức dậy lần nữa, lại không thấy nguyên liệu nấu ăn dâng tới ngoài động.

Bọn họ chờ trong chốc lát, như cũ không chờ được nguyên liệu nấu ăn. Âu Dương Khắc nhìn trời đã sáng choang, liền bảo hai người cùng đi săn thú.

Bởi vì mấy ngày nay, mỗi ngày hồ ly nhỏ đều đưa nguyên liệu nấu ăn đến, Diệp Hướng Vãn lại bảo nó trao đổi xà hồ thảo giúp hắn chữa vết thương trên chân, hắn đã thiếu một ân tình rất lớn với một người một hồ này, hồ ly nhỏ rõ ràng biết điểm này, ngày càng vênh váo tự đắc trước mặt hắn. Nếu như không biểu hiện một chút công dụng của hắn, hắn lo lắng một ngày nào đó Diệp Hướng Vãn sẽ thật sự bỏ rơi hắn.

Diệp Hướng Vãn lại nghĩ đến một chuyện khác.

Tiểu hồ này rất rõ ràng là bá chủ một phương trong cốc, cho nên mỗi ngày những động vật tự động đưa tới cửa mặc dù sợ run, lại như cũ không thể không ngoan ngoãn đứng yên mặc người ta chém giết. Hơn nữa nó đã nghiện với tay nghề của nàng, nếu như không phải có gì ngoài ý muốn, căn bản sẽ không không xuất hiện ở nơi đây. Nàng còn nhớ rõ, thậm chí lúc nửa đêm nó vẫn nằm úp sấp trong bụi cỏ rình coi nàng và Âu Dương Khắc.

Hái xà hồ thảo không dễ, có độc xà thủ hộ, đa số ở nhưng nơi mà người có công lực cao cường cũng khó có thể đến, nếu không... mấy ngày này nàng đã quen thuộc hoàn cảnh trong cốc, không có khả năng vào ngày đó chỉ thấy một đóa trên vách đá, còn lại khắp nơi cũng không tìm ra được.

Tiểu hồ ly thân thủ nhanh nhẹn, có thể đơn giản tìm được xà hồ thảo đưa tới, chỉ chuyện đó mà nói, bọn họ kỳ thực đã thiếu ân tình của nó. Diệp Hướng Vãn sở dĩ lập ra quy định, muốn nó dùng đồ vật để đổi, ban đầu do sợ nó là một con súc sinh mà muốn cưỡi trên đầu nàng và Âu Dương Khắc, sau lại dần dần chất chứa tâm tư muốn thu phục nó.

Dù sao, công phu quyền cước của nàng tuy được truyền từ Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công, do nội tức không mạnh nên cũng không có công dụng to lớn gì. Một động vật hoạt động nhanh như tia chớp và lực công kích lại vô cùng lớn đối với nàng mà nói có vẻ rất quan trọng, hiếm có nhất là ngoại hình của tiểu hồ đáng yêu nhỏ nhắn xinh xắn, bình thường có thể nấp trong trong tay áo mà không bị người phát giác, coi như bị phát hiện cũng sẽ không có bao nhiêu người tận lực đề phòng nó, vì vậy dùng để phòng thân là không thể tốt hơn.

Đã nhiều ngày tận lực thân cận với nó, nỗ lực của nàng không phải không có hiệu quả.

Nhưng vì sao ngày hôm nay tiểu hồ ly không có tới?

Khả năng lớn nhất là có vật gì ngăn trở nó.

Có thể ngăn cản một con bá vương, sợ chỉ là một con bá vương khác mà thôi?

Hồ ly nhỏ lợi hại hơn nữa, lại tựa hồ quen thói với độc lai độc vãng*. Nơi đây độc trùng mãnh thú không ít, nghĩ đến cũng không phải chỉ có thể có nó một con cáo nhỏ phát triển an toàn.

(*Làm cái gì cũng một thân một mình không cần người trợ giúp).

Nghĩ như vậy, Diệp Hướng thuận miệng nói: "Chúng ta đi tìm tìm nó nhé."

Âu Dương Khắc không hiểu hỏi: "Tìm nó? Không cần đâu? Nàng xem nó chạy nhanh như vậy, ngay cả ta đều tránh không kịp, đâu thể nào có vật gì thương tổn được nó?"

Diệp Hướng Vãn đáp: "Huynh quên rằng mấy ngày nay tất cả thảo dược đắp vết thương trên chân huynh đều do nó đưa tới à? Có người nói loại thảo dược này mỗi một buội cây đều có độc trùng canh chừng bên cạnh, ta sợ là mấy thứ đó không đi chọc giận nó, nó lại chủ động chọc tới bọn kia."

Âu Dương Khắc nói: "Nói không chừng chỉ là ngủ quên hoặc là ăn thịt nướng đến no nên chán ngán rồi, chỉ là một bữa chưa có tới mà thôi, không tính là cái gì."

Diệp Hướng Vãn nghiến răng u ám nói: "Xem ra Đại thiếu chủ núi Bạch Đà của chúng ta đã chán ăn thịt nướng của tiểu nữ tử rồi, vậy dứt khoát ăn chay mấy ngày thôi."

Âu Dương Khắc rên một tiếng: "Vãn Nhi, Vãn Nhi, chúng ta hiện ở đi bắt động vật hoang dã, ăn xong bữa sáng rồi đi tìm tiểu hồ ly có được hay không? Tay nghề nàng tốt như vậy, tại sao có thể ngán ăn được chứ?"

Diệp Hướng Vãn thấy biểu tình và hành động đùa giỡn của Âu Dương Khắc, thở dài một tiếng: "Âu Dương Khắc, huynh sao lại cứ như thế này?" Lời tuy như vậy, nàng nghĩ Âu Dương Khắc nói cũng coi như có lý, nói không chừng thật đúng là chính mình quá quan tâm sẽ bị loạn, nên theo hắn đi vào trong rừng săn mấy con thỏ, trở về tới làm sạch rồi đặt trên lửa.

Vết thương trên đùi Âu Dương Khắc mặc dù sâu, nhưng trải qua mấy ngày nữa liên tục rịt thuốc, đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, dần dần có xu thế khép lại. Hắn bước đi cũng dần dần tựa như người thường, không hề khập khễnh nữa.

Mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, hồ ly nhỏ cũng chưa từng xuất hiện. Diệp Hướng Vãn trong lòng thấp thỏm, kiên trì muốn đi tìm nó. Âu Dương Khắc thấy không thể thuyết phục được nàng, nên đi theo phía sau.

Vừa ra khỏi cửa động, Diệp Hướng Vãn liền đi về hướng Tây. Âu Dương Khắc vội vàng ngăn nàng lại: "Vãn Nhi, nàng qua bên đó làm cái gì?"

Diệp Hướng Vãn nói: "Ngoại trừ ngày đó chúng ta đi qua một lần về phía Tây, sau đó cũng chưa đi lần nữa. Ta nghĩ nếu tiểu hồ giúp huynh hái thuốc, tất nhiên sẽ đi đến nơi mà độc xà mãnh thú thường hay lui tới."

Âu Dương Khắc

Loading...
Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Quỷ Huyết

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 18


Cuồng Đồ Hái Hoa

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Hoa Oải Hương

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 51


Giấc Mơ Tuổi Trẻ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 21


Bạch Thạch Thiên Thủ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 37