21 Ân Thiên Thiên hiểu rất rõ ẩn ý trong câu nói đó của Ân Nhạc Vy, ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng hộ cô nhưng thực ra cô ta đang cố ý khiến Cảnh Liêm Uy hiểu lầm, gián tiếp nói với anh rằng, Ân Thiên Thiên cô là một đứa con gái vô liêm sỉ! Ân Thiên Thiên thản nhiên liếc cô ta một cái, cảm giác như cô đang nhìn một con hề tự bày trò tự mua vui một mình.
22 Trên xe, Cảnh Liêm Uy đang chuẩn bị quay đầu xe, định đưa Ân Thiên Thiên đến xem mấy căn chung cư mới mở bán thì điện thoại đột nhiên reo vang.
“Alo, bà ạ, cháu đây.
23 “Bà nội. ” Cảnh Liêm Uy lễ phép gọi, bàn tay lớn nắm lấy tay Ân Thiên Thiên, động tác đơn giản nhưng lại làm người ta yên tâm vô cùng. Câu tiếp theo của anh khiến nụ cười trên gương mặt Ân Thiên Thiên cứng ngắc: “Cháu đưa cháu dâu về cho bà đây.
24 Cảnh Liêm Uy không để ý nhiều như thế, anh thằng thừng xua tay đuổi bà cụ sang một bên, kéo Ân Thiên Thiên đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Bà nội đừng nóng ruột, Thiên Thiên chưa có thai đâu, đợi đến lúc có rồi cháu sẽ thông báo cho bà!”
Câu này như thể một gáo nước lạnh tạt thẳng vào sự hưng phấn của người nhà họ Cảnh, mà trong đó số đó thì bà nội anh là người mất hứng nhất!
Bà cụ nhìn Cảnh Liêm Uy với gương mặt tức tối, hiển nhiên là tâm trạng bà lúc này chẳng vui vẻ gì: “Thằng nhóc thối tha này, có phải là cháu đang muốn bị đuổi ra khỏi cửa không? Chẳng qua chỉ hỏi vợ cháu có mấy câu thôi mà? Nhìn cái dáng vẻ không tiền đồ của cháu xem! Bà đâu có làm khó gì nó đâu, thế mà cháu lại dám lấy chuyện quan trọng như thế ra đùa, chán sống thật rồi hả?”
Những lời này của bà cụ Cảnh khiến Ân Thiên Thiên thầm rung động, cô đứng đằng sau lưng Cảnh Liêm Uy, hơi ngước lên nhìn một bên mặt hoàn hảo của anh, những gì bà cụ Cảnh nói có thật không?
Cảnh Liêm Uy kệ bà nội, anh nhìn về phía bố mẹ mình, nói: “Bố mẹ xem lúc nào có thời gian để sắp xếp ăn một bữa cơm cùng với bố mẹ Thiên Thiên, xác định thời gian thì bảo con.
25 Nhà hàng Long Phượng và khách sạn Nocturne ở thành phố T vốn nổi tiếng không nể nang ai. Có bản lĩnh thì vào trong ăn, chúng tôi sẽ chiêu đãi cẩn thận, không có bản lĩnh thì đứng ngoài mà ngắm phồn hoa cẩm tú bên trong!
Nhưng những người dám mạnh tay tiêu số tiền bằng tiền lương cả tháng của người bình thường chỉ để uống một buổi trà sáng cũng chưa bao giờ nhìn thấy quản lý của nhà hàng Long Phượng hay khách sạn Nocturne nịnh nọt ai như vậy.
26 Ân Bách Phú bị vẻ lạnh lùng đột ngột của Cảnh Liêm Uy dọa cho sững người, thẫn thờ nhìn Cảnh Liêm Uy hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được? Đợi đến lúc tỉnh táo lại, ông ta khó tránh khỏi tức giận.
27 Ân Thiên Thiên không còn là thiếu nữ không hiểu sự đời, song lần đầu gặp chuyện như vậy, lại còn trong chính nhà mình, hơn nữa đối tượng là em rể tương lai của mình, cô vẫn sợ hãi mở to mắt cảnh giác nhìn Hướng Thực.
28 Ân Nhạc Vy nổi cả da gà, vô thức hỏi: “Chị cười gì thế?”
Không tổ chức nổi hôn lễ à?
Ân Thiên Thiên nghe vậy mà chỉ muốn cười phá lên. Nếu nhà họ Cảnh không có khả năng tổ chức lễ cưới thì sau này cô sẽ gọi Ân Nhạc Vy là chị! Chỉ cần nghĩ đến lúc tổ chức hôn lễ, người nhà họ Ân biết Cảnh Liêm Uy là cậu chủ Cảnh, cô cảm giác máu trong người mình sôi sùng sục.
29 Cơm nước xong xuôi, vợ chồng Cảnh Nguyên Phước cũng không có nhiều thời gian nói chuyện với Ân Thiên Thiên, hai người chỉ hỏi vài yêu cầu trong lễ cưới rồi đi luôn.
30 Ân Thiên Thiên vừa rửa tay vừa ngước mắt lên nhìn lướt qua bác sĩ Sầm. Chính là bác sĩ Sầm vừa đến bệnh viện đã trúng tiếng sét ái tình với Cảnh Liêm Uy.
31 Ân Thiên Thiên không phải thánh nhân, hơn nữa còn là một cô gái vừa mới bước ra khỏi bóng tối nội tâm đã bị tình cảm làm tổn thương. Nếu nói cảm xúc cô thay đổi quá nhanh cũng đúng, mà nói cô vốn rất lạnh lùng cũng chẳng sai …
Trước giờ Ân Thiên Thiên vẫn tin rằng, nếu một cô gái giống như cô gặp phải người đàn ông như Cảnh Liêm Uy thì cũng khó mà kiềm nổi bản thân không dao động trước anh.
32 Trước giờ cô vẫn không hiểu rốt cuộc cô làm gì có lỗi với hai mẹ con này! Bọn họ không giày vò cô thì không chịu nổi à? Thậm chí còn không tiếc lôi Cảnh Liêm Uy vào chuyện rắc rối này, thế thì đừng trách Ân Thiên Thiên cô ác độc tàn nhẫn!
Thoáng chốc Ân Thiên Thiên như biến thành một người hoàn toàn khác, đôi mắt trong veo kia bỗng rưng rưng nước mắt, dường như chỉ cần bọn họ nói thêm một câu nữa thôi Ân Thiên Thiên sẽ lập tức òa khóc.
33 Ánh mắt hơi sáng lên, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy khẽ giọng nói: “Cảnh Liêm Uy, tôi chính là người phụ nữ như thế, anh hối hận chưa?”
Đúng thế, cô chính là người con gái như thế, cô không đơn thuần và tin tưởng bất cứ ai trên thế giới này, cũng không tốt bụng với mọi người, thậm chí còn vì bản thân mà đóng vai loại người bản thân ghét nhất, cũng sẽ vì bản thân mà gả cho người đàn ông chỉ gặp mặt hai lần.
34 Cảnh Liêm Uy vẫn ngồi yên nhìn những người xung quanh vây quanh người đàn ông này, cặp mắt phượng của anh nheo lại. Hồi lâu anh mới đứng dậy đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thiên Thiên, em gái em vẫn còn đứng phía trên đấy.
35 “Tôi không để ý tới việc viết thêm vài chữ “từng ly hôn” vào lý lịch, huống chi tôi vốn chỉ muốn tìm đại một người để kết hôn, đợi trong nhà yên ổn rồi lại ly hôn.
36 Trong căn phòng tĩnh lặng, Ân Thiên Tuấn ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt nghiêm túc không cho phép từ chối. Ân Thiên Thiên thở gấp nhìn Ân Thiên Tuấn, hai tay xoắn vào nhau.
37 Bệnh viện Nam Tự là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố T. Ở đây dù là khoa não, khoa tim mạch hay thậm chí là khoa ngoại thông thường cũng nổi tiếng quốc tế.
38 Hôm sau, Ân Thiên Thiên ngủ đẫy giấc rồi mới rời giường, chuyện đầu tiên là sờ điện thoại bên gối, ánh mắt vốn tràn đầy mong đợi của cô lúc nhìn thấy điện thoại lại ảm đạm.
39 “Bé cưng, nào, trước tiên để tôi hôn em một cái đã, tôi nhớ em muốn chết. . . ” Ân Thiên Thiên gần như đã cảm giác được nước miếng của gã nhỏ lên mặt mình, thân hình to béo của gã đè xuống cơ thể nhỏ bé của cô, mỗi một lần giãy giụa đối với cô mà nói đều là một lần cơ thể bị xâm phạm.
40 Cảnh Liêm Uy thương xót ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, mặc cho cô khóc than oán giận anh. Mãi đến khi tâm trạng cô hơi bình tĩnh lại rồi anh mới bế cô lên, hoàn toàn coi những người có mặt và gã quản lý đã đau đến hôn mê như không khí mà ôm người con gái đã ngất đi rời khỏi căn phòng đó.