Kẻ Không Theo, Chết! Chương 37: Chương 37
Chương trước: Chương 36: Chương 36
Mười bảy năm trước khi gặp được Tokugawa Hựu Ngạn, những ngày của Thiển Mộc trải qua không chút gợn sóng, cô ta cẩn thận che dấu thân phận con gái riêng của mình, không cho mẹ mình tham gia vào bất cứ hoạt động gì trong trường học của mình, cho dù là bị những nữ sinh quý tộc cùng tuổi khác khi dễ, thì cũng chỉ có một mình cô ta tự ngồi liếm láp vết thương của mình, hoặc là bỏ chạy, dầm mình trong cơn mưa tầm tả, suốt đêm không về nhà. Cô ta chỉ nghĩ đến một nguyên tắc duy nhất của bản thân, đó là không muốn giao bản thân mình cho một người xa lạ cô đơn nào đó.
Trong cái lần gặp được Tokugawa Hựu Ngạn đó, cô ta đang bị mấy nữ sinh mà ngày thường vẫn không nhìn cô được thuận mắt vơ vét trấn lột tiền bạc, có lẽ mấy người đó còn đang tính chụp hình khỏa thân của cô ta để phát tán trên mạng kiếm tiền cũng không chừng. Cô ta nhìn người đàn ông quần áo chỉnh tề đi qua trước mặt mình, khuôn mặt đẹp trai làm cho người mới nhìn đã không thể nào quên được, còn cô ta hèn mọn đến nổi kể cả quyền lợi sử dụng quần áo để che đậy lại cơ thể của mình cũng không có, chỉ có thể tuyệt vọng nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn đến anh ta nữa.
Cô ta là một cô gái tuổi đời vẫn còn non nớt, bị một người đàn ông anh tuấn nhìn thấy hoàn cảnh chật vật của mình như vậy, lúc ấy Thiển Mộc chỉ muốn đập đầu chết đi cho rồi. Nhưng mà, người đàn ông đó đã cứu cô ta, lôi kéo thân hình đang nghiêng ngả lảo đảo của cô ta lên xe.
Xe của anh ta thật đẹp, quần áo cũng là hàng hiều, vừa nhìn thì đã biết là một thiếu gia nhà giàu. Trong ánh mắt lơ đãng của anh ta khi nhìn cô ta, cô ta thấy được rất rõ ràng dục vọng của người đàn ông này đối với thân thể của mình.
Quần áo cô ta không chỉnh tề, hương thơm của thiếu nữ trẻ trung toát ra từ trong thân thể, làm sao anh ta lại không có lý do để nảy sinh dục vọng với cô ta?
Thiển Mộc suy nghĩ, thay vì sau này không thể chịu nổi cuộc sống nghèo túng mà phải đem bản thân mình giao cho một lão già nồng nặc mùi rượu, thì không bằng đem lần đầu tiên của mình giao cho một người có khuôn mặt xinh đẹp như vậy còn hơn.
Thừa dịp anh ta quay đầu ra sau, cô ta đã cởi áo của mình ra, muốn chồm qua ôm cổ để hôn anh ta.
Nhưng mà anh ta lại nhìn cô đầy vẻ chán ghét, còn kêu cô ta cút đi.
Lúc ấy, Thiển Mộc đã nhục nhã đến nổi hai mắt đỏ bừng, cố chịu đựng không để cho nước mắt rơi xuống trên chiếc áo khoác Armani cao quý kia, xoay người bước xuống xe.
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn chiếc Maserati đang rời đi, ruốt cuộc nước mắt đã kìm nén trong cả ngày hôm đó , cô ta òa khóc, đứng trên con đường tấp nập người qua lại khóc thật lâu, cô ta khoác chiếc áo khoác cao quý, lau sạch nước mắt nước mũi của mình, sau cùng cô ta giống như trẻ con giận dữ, đem quăng nó trong đống rác, tự nhủ trong lòng sau này giàu có sẽ gặp lại anh ta, sẽ không để anh ta khinh thường mình như vậy nữa.
Bất quá cô ta chỉ mới mười bảy tuổi, mà Thiển Mộc lúc mười bảy tuổi thì có thể có được gì chứ?
Bất quá thứ mà cô ta có được cũng chỉ là một thân thể trẻ trung và tinh khiết mà thôi.
Cuối cùng trong một lần chật vật, cô ta không thể từ chối lời mời của một lão già ăn mặc sang trọng, miệng lại đầy răng vàng. Cô ta đã nở nụ cười duyên dáng để tay của ông ta tùy ý vuốt ve trên đùi của mình, sau đó đè tay ông ta lại, nói cho ông ta biết giá của mình.
Vì thế, khi Tokugawa Hựu Ngạn gặp lại Thiển Mộc tại Ginza Chanel, bất quá chỉ là lão già kia muốn dùng tiền bạc lợi ích để lấy đi đêm đầu tiên của cô ta mà thôi.
Có thể là bọn họ đã gặp lại nhau quá nhanh, nhanh đến nỗi cô ta còn chưa kịp nhặt về tôn nghiêm của mình, nhanh đến mức cô ta còn chưa kịp lấy lại tư thế tao nhã nhất để che đậy những nhục nhã mà chính bản thân mình đã chấp nhận trả giá.
Trong phòng thay quần áo được bao phủ bởi những đóa hoa sơn trà màu trắng thật lớn trên giấy dán tường ở cửa hàng Chanel kia, anh ta đã hôn cô một lần nữa, lẫn lộn trong răng môi là những tia máu và sự giằn xé, không có một chút triền miên hay ôn nhu nào hết. Anh ta lại kêu cô cút, cả hai lần gặp mặt anh ta đều muốn cô ta cút!
Thiển Mộc tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng cơ thể trần trụi đã làm cho cô ta đánh mất đi tôn nghiêm để có thể đứng sánh vai với anh ta, cô ta chỉ có thể lấy ra tấm chi phiếu mà ngày đêm vẫn giữ gìn thật cẩn thận, lúc nào cũng mang theo bên người, đè xuống sự tiếc nuối trong lòng, ném thật mạnh trước mặt anh ta, nói với anh ta rằng cô khinh thường tiền của anh ta.
Đó là lần mà cô cảm thấy thật thoải mái, nhìn

Xem tiếp: Chương 38: Chương 38