Kẻ Không Theo, Chết! Chương 27: Chương 27
Chương trước: Chương 26: Chương 26
Edit: quynhle2207
Tính tình của Tần Hoài cũng không tốt được như cô, anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, tỏ vẻ hết sức giận dữ hỏi cô: “Em, tại sao lại ở Yokohama?”
Những suy đoán kia càng lúc càng lang rộng ra trong lòng của anh, chiếm hết sự quan tâm của anh, chính là người phụ nữ này sao? Là kẻ địch của anh, là đối thủ mà trong thời khắc tất yếu sẽ giết chết đồng bọn của mình cũng là thành viên của CASTA sao? Chính là cô ấy sao?
Mạc Doanh Doanh nở nụ cười châm biếm, cũng đáp trả lại sự giả dối của anh khi nãy, lại giống như đang chọc tức anh, nhìn dáng vẻ kia của anh, cô cảm thấy rất thú vị: “Cảm ơn cảnh sát Tần đã quan tâm, lần này được trả thù lao nhiều, cho nên tôi đến đây để nghỉ phép thôi.”
Tần Hoài liếc mắt nhìn đến miệng vết thương đã phai nhạt trên cánh tay trái của cô, còn chưa có lành hẳn, cười lạnh: “Nghỉ phép sao? Lý do thật hay, không còn muốn để dành tiền để mua xe, mua nhà nữa hả?”
“Không để dành nữa! Dạo gần đây mới phát hiện câu được một người đàn ông tốt là một cách nhanh chóng hơn.” Nhìn gương mặt tươi cười của cô không có bất cứ điểm nào giống như gương mặt của cô gái luôn luôn lạnh nhạt ở trấn Thanh Lan mà anh đã gặp, Tần Hoài nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, nhìn khuôn mặt thanh tú xinh xắn của cô, bản thân của người phụ nữ này luôn có muôn ngàn bộ mặt, vậy mà - - người đàn ông của nhà Tokugawa lại có thể làm cô thay đổi chỉ trong ba ngày ngắn ngủi sao?
Không biết tại sao, anh chẳng thà tin tưởng suy đoán lúc trước của mình, chứ không muốn tin chuyện Mạc Doanh Doanh đối với người đàn ông kia là vừa thấy đã yêu, hay là gặp lại đem lòng yêu mến gì đó.
Mạc Doanh Doanh để anh tùy ý nắm chiếc cằm của mình, bỗng nhiên cô cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, ngón tay giữa của anh đặt trên chóp mũi của cô còn phảng phất mùi thuốc lá. Cô nhớ rõ trong lúc ngẫu nhiên, anh ta sẽ lấy ra một điếu YSL, lúc mà trong lòng anh có chuyện buồn bực, cũng không hút nhiều, hai ba ngày mới hút một điếu, rất biết kiềm chế.
Không lẽ gần đây anh có chuyện gì buồn bực sao? Mỹ nữ xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, ngay cả lúc nằm mơ thì anh cũng gọi tên Đỗ Tố này mà, nếu anh không ngày ngày đêm đêm tận hưởng lạc thú thì mới là chuyện lạ. Trong lòng Mạc Doanh Doanh cũng buồn bực, ánh mắt nhìn Tần Hoài cũng trở nên nguy hiểm hơn: “Bất quá đã một thời gian cũng không thấy cảnh sát Tần, trái lại anh cũng đã đổi nghề để sinh sống rồi nha.” Cô nhón chân lên, ghé sát vào lỗ tai của anh, thở ra từng hơi thở thơm tho, làm cho trong lòng anh cũng ngứa ngáy: “Thương nhân tỉnh B sao? Lại là nhiệm vụ đặc biệt gì nữa à?”
Tần Hoài còn chưa kịp phản bác lại, Mạc Doanh Doanh đã nở nụ cười lạnh lùng: “Trái lại nhiệm vụ của cảnh sát Tần thật là nhàn nhã, thừa dịp này còn có thể mang theo người yêu trong mộng của mình đi du lịch Nhật Bản, thật sự đây là thủ đoạn mà nhân viên công chức của Trung Quốc vẫn hay dùng, vẫn luôn lấy việc công làm việc tư.” Cô sống ở Mỹ cũng quen rồi, những lời nói phê phán đối với hành vi của những quan viên chính phủ cao cấp cũng dám nói ra, thân phận của Tần Hoài lại nhạy cảm như vậy, cũng không thể giải thích rõ ràng về mục đích thật sự của bản thân, anh chỉ đành nắm lấy một điểm nghi ngờ duy nhất trong câu nói của cô để hỏi lại: “Cái gì người yêu trong mộng?”
Anh không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới thì Mạc Doanh Doanh đã nhớ ngay đến chuyện lần đó bởi vì sự tốt bụng của mình lại làm cho chính mình khó chịu, nói rất lạnh nhạt: “Tần Hoài, lúc ở trấn Thanh Lan, khi chúng ta ở chung một phòng, anh cứ nói mớ liên tục làm cho tôi không thể ngủ được.” Đến cả xưng hô ‘cảnh sát Tần’ cô cũng không muốn kêu, làm ra dáng vẻ không muốn gặp lại anh: “Bất quá, người mà anh kêu tên nhiều nhất chính là cô Đỗ này nha!”
Sắc mặt Tần Hoài thay đổi, nhưng khi anh nhìn thấy sắc mặt Mạc Doanh Doanh cũng không được tốt, dường như mơ hồ đoán ra được chuyện gì, mà lại không dám xác nhận, cũng không đợi anh nói thêm điều gì, chỉ nghe tiếng cửa bị đẩy ra ở sau lưng mình.
Anh buông Mạc Doanh Doanh ra,nghĩ rằng có cách cô một khoảng cách an toàn, thì đã nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của Đỗ Tố vang lên: “A Hoài, anh và cô Mạc ở đây lâu như vậy không tốt đâu, bên ngoài đang có điệu Waltz chậm mà anh thích nhất đó, mau đi ra ngoài thôi.” Cô ta là một người phụ nữ thông minh lanh lợi, đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần nam nữ đấu với nhau, mới vừa rồi Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh đã diễn trò, có lẽ Tokugawa Hựu Ngạn không chú ý tới, nhưng với sự mẫn cảm của cô ta vẫn có thể cảm giác được, hai người này quen biết nhau, không chỉ vậy mà con rất quen thuộc.
Cô ta muốn dành lại Tần Hoài một lần nữa, cho nên không cần biết là người phụ nữ nào, nếu có khả năng trở thành chướng ngại cho việc cô ta trở về bên cạnh anh, thì cô ta không thể không tiêu diệt. (Quỳnh: giờ mình hiểu sao chị này được khen đẹp rồi, do da mặt dày nhỉ?!!!)
Mạc Doanh Doanh đưa ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta, cô đã gia nhập CASTA nhiều….nhiều năm như vậy, có dạng người đẹp gì mà chưa nhìn thấy qua? Cho dù là người đẹp da trắng, người Á Đông, hay là người La Tinh, những người đẹp muôn hình muôn vẻ được Reagon sắp đặt để dùng mỹ nhân kế, đều là những người phụ nữ có thể lái máy bay để chiến đấu. Nhìn qua thì Đỗ Tố này cũng được coi như là một mỹ nữ rất xinh đẹp, nhưng chẳng qua hiện tại đang đứng dưới ánh đèn sáng, nhìn thật kỹ thì lại thấy đã có nếp nhăn, cũng không còn xinh đẹp như vài năm trước đây nữa rồi.
Cô xoay người lại soi mình trong gương, không nhìn tới hai người đứng sau lưng mình, nói: “Tôi vẫn còn muốn ở lại đây một chút nữa.”
Đỗ Tố nũng nịu muốn kéo tay Tần Hoài, nhìn Mạc Doanh Doanh nở nụ cười thật ngọt ngào: “Tôi với A Hoài đi ra ngoài trước đây!”
Mạc Doanh Doanh cũng không quan tâm cô ta, chỉ cảm thấy buồn nôn, cứ kêu ‘A Hoài’, ‘A Hoài’, cô ta nghĩ rằng mình đang đóng phim truyền hình ở Hồng Kông à?
Tần Hoài cũng cảm thấy có chút bối rối, đành để Đỗ Tố tùy ý kéo đi, rời khỏi phòng nghỉ.
Đợi cho hai người đó đều đi ra ngoài, Mạc Doanh Doanh mới mở tai nghe lên một lần nữa, hỏi: “Có tìm ra được gì không?” Muốn đối mặt với Tokugawa Hựu Ngạn, nhất định cô phải biết được toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra.
G1897 ngồi ở trong một chiếc xe thùng màu đen, trước mắt cô ấy là chi chít những thông tin số liệu lóe lên ánh sáng màu xanh, cô ấy kéo màn hình qua lại, cuối cùng thở dài: “Danh sách bạn gái của Tokugawa Hựu Ngạn thật sự dài quá đi, trong thời gian ngắn

Xem tiếp: Chương 28: Chương 28