Kế Cứu Chồng Chương 12.2
Chương trước: Chương 12
Edit: Trang Tự
Trong hoa viên, hai người đang chìm trong dư vị của hạnh phúc cùng ấm áp , từ cửa sổ tầng hai lại có một đôi mắt hừng hực lửa ghen đang nhìn chằm chằm vào nụ hôn triền miên như muốn đốt cháy tất cả.
Chỉ cần hai người họ chưa kết hôn, hắn vẫn còn cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Chiều mùa hè, bầu trời trong xanh không một gợn mây, trước đình cây cối xum xuê, màu xanh mát mẻ cùng với sắc màu rực rỡ của hoa cỏ theo gió lay động, tỏa ra không khí chung quanh một mùi thơm dễ chịu giữa trời chiều oi bức.
Bành Vũ Hiên cùng Chử Nhược Ân cuối cùng cũng trở về chung cư, nơi thuộc về thiên đường tình yêu của hai người.
Trở lại chung cư, thứ đầu tiên anh muốn ăn không phải là cao lương mỹ vị gì xa xôi, mà là món chân gà nướng yêu thích nhất từ trước tới giờ.
Khi mà hương vị quen thuộc khiến kẻ khác thèm nhỏ nước miếng đã chân thực ngấm sâu vào trong lòng, ngay cả quãng thời gian phiêu dạt kia cũng khiến anh nhớ nhung tưởng niệm không thôi.
“Đại ca, chúc mừng anh đã trở về nha. Món chân gà chị Nhược Ân làm này, khách đến nếm thử đều khen không dứt miệng đó.” Chử Nhược Lâm bưng khay đồ ăn nóng hổi đến trước mặt Bành Vũ Hiên.
“Nhược Lâm, cảm ơn em thời gian qua đã làm bạn với Nhược Ân!”
“Đâu có, em còn đang chờ kiếm việc, phải cảm ơn chị ấy đã đồng ý chứa chấp em ấy chứ!”
Chử Nhược Lâm vừa nói xong, xung quanh rộ lên tràng cười vui vẻ.
Chử Nhược Ân từ nhà bếp đi ra, tháo tạp dề ngồi xuống trước mặt Bành Vũ Hiên. “Khoảng thời gian này, Nhược Lâm quả thực giúp em không ít việc.”
“Ai bảo em là em gái chị chứ, giúp chị gái cũng là việc nên làm.” Chử Nhược Lâm cười hi ha nói thêm. “Hai người vừa về, nhất định là có rất nhiều lời ngon tiếng ngọt muốn tâm sự với nhau. Em sẽ không ở trong này làm bóng đèn nữa!” Nói xong, cô thức thời tiêu sái bước đến quầy bar.
Bành Vũ Hiên chuyên tâm thưởng thức món ăn yêu thích, Chử Nhược Ân nhìn anh cúi đầu chăm chú ăn nhịn không được đành mở miệng hỏi. ” Có ngon không anh?”
“Ừm, ngon, rất ngon!” Anh kéo tay cô, con ngươi đen chứa đựng đầy thâm tình: “Cha đã đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi!”
“Thật sao? Trưa nay anh đi nói chuyện với bác chính là về chuyện này sao?” Hai mắt Chử Nhược Ân bừng sáng, trong lòng có một sự hân hoan không nói nên lời.
“Ừ, cha anh nói, em là một cô gái tốt khó tìm được, ông ấy không nên lấy điều kiện gia thế mà chọn con dâu. Cha còn nói, nếu không phải nhờ em hóa giải cục diện bế tắc của cha con anh, đời này ông ấy sẽ ôm theo tiếc nuối mà chết, nên ông ấy đã đồng ý cho anh lấy em. Nhưng mà ông ấy có một điều kiện tiên quyết, đó là anh giúp ông ấy thiết kế hoàn hảo bản vẽ công trình trước đây, chờ cho dự án thuận lợi triển khai xong, chúng ta sẽ kết hôn.”
Chử Nhược Ân ở bên cạnh nghe thấy vậy liền cười vui vẻ, hai mắt cũng phiếm lệ hồng.
Mọi chuyện thật là khó đoán được. Ngẫm lại trước đây cha Bành Vũ Hiên đối với cô phi thường là khinh bỉ, đùng đùng nổi giận đuổi cô ra khỏi phòng bệnh, không cho cô thăm anh, không ngờ chỉ sau một lần giúp ông ấy nói chuyện cùng Bành Vũ Hiên, đã thay đổi được suy nghĩ của ông, lại còn được ông tôn trọng.
“Những người yêu nhau đương nhiên sẽ thành gia lập thất với nhau, sao em lại khóc chứ?” Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
“Em vì vui quá mà khóc…”
“Bảo bối ngốc!” Bành Vũ Hiên bật cười lắc đầu, ánh mắt ngập tràn sủng nịnh.
Thật vất vả, bọn họ cuối cùng cũng đi đến ngày này, chỉ mong mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, chỉ mong….
Ăn cơm chiều xong, hai người trở lại căn phòng quen thuộc, cái gì cũng đều chưa thay đổi.
Trên cửa sổ vẫn đặt một gốc cây hương thảo như ngày trước, đầu giường vẫn để một chiếc loa nhỏ phát bản nhạc Chử Nhược Ân thích nhất, hết thảy mọi thư đều giống như trước, ngọt ngào như trước, hạnh phúc như trước.
Sau khi tắm xong, cô thay áo ngủ, gối đầu lên cánh tay người yêu, hài lòng thở dài một hơi.
“Bà xã, cám ơn tất cả những chuyện em đã làm cho anh.” Bành Vũ Hiên ôm lấy cô, hôn lên trán cô nói.
“Còn chưa kết hôn, bà xã cái gì chứ?”
“Không lâu nữa em đã là người của anh rồi, phải quen dần với chuyện anh gọi em như vậy đi.”
Lời nói ngang ngược của anh khiến trên mặt cô lại nhuộm thêm một màu hồng.
“Đã lâu rồi không ôm em, không biết em có béo lên không nhỉ?” Tay anh tìm kiếm trên người cô, công thành đoạt đất.
Cảm giác ngứa ngáy khiến Chử Nhược Ân cười khanh khách, không ngừng né tránh sự đụng chạm của anh. “Không có, không có mà!”
“Em thích tiếp xúc với linh hồn anh, hay là như thế này….thích cơ thể của anh hơn?”(>_<, run="">,>
“Chỉ cần là anh, em đều thích!” Mặt cô đỏ ửng, hô hấp không ổn định mà trả lời.
Những lời này khiến cho toàn thân anh căng cứng, phấn chấn không thôi, đối với khát vọng muốn cô kìm nén bao ngày qua tưởng như sắp vỡ òa.
Bàn tay to lớn của anh thong thả dạo chơi trên những đường cong của cô, nhẹ nhàng xoa nắn mỗi tấc da thịt thơm mát non mềm của cô. “Em gầy thật đấy, đường cong càng ngày càng thon thả rồi!” Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng xót xa. Mấy ngày nay cô vì anh mà lo lắng, vì anh mà ngược xuôi, anh thật sự mắc nợ cô nhiều lắm. “Những thiệt thòi của em, đời này anh nhất định sẽ đền lại gấp bội cho em!”
“Nếu không đủ thì sao đây?” Ngón tay cô nghịch ngợm vẽ vẽ lên vòm ngực rắn chắc của anh.
Trước sự khiêu khích của cô, anh xoay người đem đặt cô ở dưới thân, con ngươi đen nóng rực nhìn cô chằm chằm.
“Đời này, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa, anh mãi mãi là chồng của em!”
Nói xong, môi anh tìm xuống dọc theo cổ , má, ngực cô, ấm áp in lên đó những dấu vết của riêng mình, bàn tay to lớn cởi bỏ áo ngủ của cô, dịu dàng xoa nắn hai bên ngực.
Sau một hồi đụng chạm, nhiệt độ cơ thể tăng cao, trong mắt mỗi người đều là lửa tình dày vò lẫn nhau.
Hai người âu yếm lẫn nhau, từng tế bào trên cơ thể vì tình cảm mãnh liệt mà kêu gào, không khí trong phòng đặc quánh mùi của dục vọng. Anh chôn sâu trong cơ thể cô, chặt chẽ kết hợp, đắm chìm trong khoái lạc và ấm áp.
Khoảnh khắc này, hai người ôm lấy nhau, hôn lên môi nhau ,quý trọng từng phút giây hạnh phúc cùng viên mãn khó khăn lắm mới có được này.
Trong nhịp điệu của tình yêu, tâm trí và cơ thể hai người hợp nhất làm một, đạt tới cảnh giới hoàn hảo nhất.
Xem tiếp: Chương 13