If I See You... TFBoys Chương 2: Bạn Thân Suốt Đời
Chương trước: Chương 1: Như Đã Quen Từ Lâu!!!
Dương Dương là người bạn đầu tiên nó làm quen được tại Trùng Khánh . Tuy lượn một vòng chưa gặp được thần tượng nhưng ít ra nó vẫn kết bạn được vài người bạn . Vài người bạn mà nó nói đến là con chó , con mèo , rồi là con chim , con bọ . . . vân vân và vân vân ^_^ .
Nó chán nản vào tiệm cửa hàng ăn nhanh mua một suất gà rán . Mở túi ra thì ví tiền đã không cánh mà bay , nó mò mẫn khắp người , trong áo khoác còn vài tờ tiền lẻ , may đủ chi trả cho suất gà kia . Mới đến Trung Quốc một ngày mà xui đủ thứ , ôi cái số của nó >_< .="" .="" .="">
Nó đứng đập đầu vào cột điện gần đó , nói đi nói lại một câu :
" Tiền của chị , sao em nỡ rời xa chị mà không báo trước , để chị một mình bơ vơ nơi đây . . . hix . . . "
Sau 10 phút tự kỉ và được người qua đường gán với danh hiệu " điên lv max " . Điện thoại nó reo lên , là số người lạ không có tên . Đang buồn chán , nó tắt máy cái rụp , lủi thủ đi bộ về nhà .
* * * * * * * * *
Cùng thời điểm , ở một nơi nào đó tại Trùng Khánh . . .
" Cậu gì ơi ! ! ! "
Một bác gái với gọi Dương Dương , cậu quay lại mỉm cười lễ phép .
" Dạ "
" Hình như cậu là bạn của cô bé có ba cái ngôi sao trên đầu đúng không ? " Ba cái ngôi sao đó là mấy cái kẹp tóc em trai Hạ Lâm tặng khi nó 20 tuổi . Ngày nào nó cũng đeo trên đầu để " tưởng nhớ " công lao cậu em đã dành tặng , theo cách nói của nó là thế .
Dương Dường gật đầu
" Chuyện gì không ạ "
" À , chuyện là lúc vấp ngã , ví cô bé bị rơi ra . Nãy bác nhặt được tính trả lại thì không thấy người đâu , cậu thử gọi cô bé xem "
Bác gái đưa ví cho cậu ấy . Dương Dương không có ý định mở ví nó ra xem đâu , nhưng cậu biết mỗi cái tên , lấy đâu ra số điện thoại mà gọi .
Đây là thông kế những thứ trong ví nó :
- 3 tấm thẻ tín dụng
- Tiền mặt khoảng chừng 700 tệ .
- 1 thỏi son dưỡng môi
- 1 cuốn sổ tay nhỏ
Và hình như ở giữa có kẹp tờ giấy ghi số điện thoại của ai đó . Dương Dương lấy điện thoại ra , ấn máy gọi .
" Xin chào , tôi có nhặt được chiếc vi và không biết chủ nhân nó là ai , bạn có thể nói thông tin để tôi trả lại không ạ ? "
Bên đầu dây là giọng của một người phụ nữ trung niên , nghe qua rất lịch lãm và quý phái :
" Cô ấy là Hạ Lâm Nhi , năm nay 22 tuổi , đến từ Việt Nam . Hiện đang theo học một trường nghệ thuật của Trùng Khánh "
" Có thể cho tôi số điện thoại cô ấy không ? "
" Tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho cậu . "
" Cảm ơn "
Dương Dương theo số đó gọi điên cho nó . . .
* * * * * * * * * *
Hạ Lâm đi thẳng về nhà , căn hộ có vẻ tạm tạm theo cách nó nhìn nhận . Có vẻ như chủ nhà vừa mới xây căn hộ này cách đây không lâu , vì nó khác mới và còn mát mẻ nữa .
Nó nhấn mật khẩu nhà mà thằng nhóc lúc trước đưa , đẩy cửa vào , tiến thẳng đến cái ghế sô pha , nằm ngủ ngon lành . Trong khi tay nó cầm sẵn điều khiển ti vi , chân nó nhấn mở máy tính -_-
Vì không gọi được cho nó , Dương Dương đành phải hỏi xin số địa chỉ nhà .
Khu A , phố B , thuộc Trùng Khánh . . .
Cậu ấy bước xuống xe , đi theo địa chỉ , lưỡng lự đứng trước cửa nhà nó một hồi lâu , cậu ấy mới bấm chuông .
Nó ngáp ngủ bước xuống sô pha , Vươn vai tính ngủ tiếp , cơ mà tiếng chuông ngoài kia vẫn dai dẳng không ngớt . .
Nó lại gần cửa , nhấn bật camera lên , bỗng chống cơn buồn ngủ biến tan
" Ồ , cậu là Dương Dương phải không ? ? ? "
Hạ Lâm vừa nói vừa mở cửa
" Có chuyện gì sao ? "
Dương Dương cúi đầu xem như chào , mỉm cười với nó .
" Tôi đến trả đồ cho cậu "
" Đồ ? ? ? Tôi đâu có quên gì nhỉ ? "
" Cậu làm rơi ví lúc vấp ngã , tôi có gọi điện nhưng hình như . . . "
Nói đến đây cậu ấy dừng lại đưa tay gãi đầu , nó đỏ cả mặt , hóa ra người gọi cho nó lúc ấy là Dương Dương .
" A , thật xin lỗi , cậu vào nhà chơi chứ ? Dù sao cậu cũng là ân nhân của tôi mà "
" Thế có bất tiện lắm không ? "
" Cứ tự nhiên "
Thật ra để tìm địa chỉ nhà nó, Dương Dương vất vả đi hỏi người này người nọ , mệt gần chết , đáng lẽ ra hôm nay cậu ấy sẽ có một buổi đi chơi vui cẻ chứ .
Hai đứa nó ngồi đàm thuyên tâm sự , như thể con dâu mới về nhà chồng ^^ . Tuy Dương Dương hơn nó một tuổi nhưng cậu ấy nói cứ xem như bạn bè là được , chuyển từ cách xưng hô " Tôi ' " Cậu " thành " Cậu " " Tớ " .
Mới gặp nhau chứ đến bốn tiếng đồng hộ mà hai đứa lập nên lời thế " bằng hữu "
" Tớ - Hạ Lâm , thề nguyện sẽ làm bạn thân Dương Dương suốt đời , theo nghĩa thân ai người ấy lo "
" Ủa , có kiểu thề đó hả ? "
" Có chứ , ở Việt Nam tụi tớ thề hoài mà , cậu mau thề đi "
" Ờ , . . . Tớ - Dịch Dương , xin thề sẽ làm bạn thân Hạ Lâm suốt đời "
Nó phẩy tay
" Nói thế thôi hà ? "
Cậu ấy cười , cầm quả táo lên ăn
" Tớ ăn nhé ! "
" Sao cậu nói ít thế ? "
" Ngon lắm , cậu ăn không "
" Thôi bỏ đi , giận cậu rồi "
Tin nhắn của một ai đó gửi đến , Dương Dương đứng dậy đi ra cửa , mỉm cười nhìn nó
" Tớ có việc phải đi , khi nào có chuyện gì gọi cho tớ, cậu biết số rồi đấy "
Nó xịu mặt , không thèm nhìn cậu ấy , đóng sầm cửa lại , rồi lại tự cười một mình
" Răng cậu ấy bị sưa . . . Ha ha . . . "
Ngẫm nghĩ hồi lâu
" Mình gặp Dương Dương khi nào chưa nhỉ ? Thật sự có cảm giác thân quen . . . "
Sau 15 phút tử kỉ , nó bỏ cuộc , đi ăn bát mì rồi lao vào giường ngủ .
Nó không nhớ cậu ấy là ai , chỉ biết rằng Dương Dương sẽ mãi là bạn thân của nó " suốt cuộc đời này "
* * * * * * * * *
Xem tiếp: Chương 3: Kì Tích Nấu Ăn