21 53. Quan Vũ Phi, tại sao cậu lại ngốc như vậy… Lúc này đây trong cửa hàng ăn vang lên lời bài hát: “Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan” của Vương Chính: “Đẩy cửa sổ nhìn đàn chim phía chân trời mau trắng, nhớ đến nụ cười mát lạnh của cậu, lúc đó cậu đang chạy trên sân vận động hát, mình yêu cậu, cậu có biết không.
22 Chương 11: Thằng hề nhảy múa 56. Ngày 25 tháng 5, sáng sớm. Chùa Thiên Nhãn nằm ở khu vực ngoại ô, bởi vì rất nổi tiếng, cho nên tôi chỉ cần hỏi một người là đã biết được ngay.
23 59. Đợi sau khi hai anh em Cố Ngôn đi khỏi đó, tôi băn khoăn hỏi La Thiên: “Ban ngày tôi chịu đựng sự nóng nực, ban đêm tôi chịu đựng sự giá lạnh, không thể nào chợp mắt ngủ được, tôi thường xuyên như vậy” là ý gì? Đây là ám thị sao?” Đôi lông mày La Thiên nhíu chặt: “Chắc chắn là như vậy, ở trong đây chắc chắn còn có mật mã nữa.
24 Chương 12: Đối thủ đáng sợ nhất 62. Nạn nhân tên Bồ Bằng, nam giới, 47 tuổi, là công nhân trường đại học Giang Xuyên, động mạch ở cổ bị cắt đứt, một nhát dao đã lấy đi tính mạng, trên mặt có mười sáu vết thương bằng dao, không có dấu vết di chuyển thi thể, căn phòng chính là hiện trường đầu tiên của vụ án, bước đầu phán đoán thời gian tử vong vào khoảng từ 1h30 đến 3h sáng ngày 27 tháng 5.
25 64. Khi tôi và La Thiên đến được xưởng công nghiệp hóa chất bị bỏ phế đó, cả người tôi nặng trình trịch, tôi không thể nào định thần lại sau nỗi kinh hoàng khi nghe tin Lãnh Mộng Phàm là hung thủ.
26 La Thiên thở dốc, nói tiếp: “Cô có lẽ cũng đã hơi nghi ngờ tôi và Cố Tiểu Yên, cho nên, để che giấu tốt hơn hành vi phạm tội của mình, cô đã nói dối là bà nội cô mất, để cho lúc Châu Tử Dương chết, cô có chứng cứ ngoại phạm.