41
Sắc trời âm trầm, mây đen tụ tập từ bốn phương tám hướng, mưa to tuỳ thời sẽ rơi.
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn sắc trời, tâm tình xao động bất an càng thêm phiền táo.
42
Một ngày mới Huyền Huyễn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu theo thói quen vươn tay sờ điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Mình lại không tắt máy đi ngủ?
Híp mắt nhìn nửa ngày, phát hiện không phải điện thoại di động mình reo, mà là điện thoại phòng khách.
43
Tới bệnh viện, Nguyệt Vũ vốn định theo Huyền Huyễn đi tìm Tiêu Xuân Thu, thế nhưng nửa đường bị mấy hộ sĩ như lang tự hổ lôi đi phòng phẫu thuật.
Huyền Huyễn ôm sóc chuột nhìn Nguyệt Vũ một bước ba lần quay đầu biến mất trong tầm mắt.
44
Chung Tân buông điện thoại, lo lắng nặng nề.
Tiểu Linh thế nào không nghe điện thoại? Chẳng lẽ không ở nhà?
Cô ấy còn bệnh, hẳn không ra ngoài, đại khái xuống lầu mua gì, thế nhưng điện thoại di động cũng không nghe, có lẽ không mang?
Chung Tân tự nhủ.
45
Tiêu Xuân Thu ghé qua, hiếu kỳ hỏi: "Đây là gì?"
Huyền Huyễn nhìn chằm chằm sợi lông trắng một hồi, "Lông nhện. "
"Lông nhện?"
Tiêu Xuân Thu tiếp nhận cây nhíp nhỏ trong tay Huyền Huyễn, gắp ra một sợi lông tơ tuyết trắng mảnh như lông trâu trên vết thương bên hông và đùi thi thể.
46
Chung Tân vội lấy khăn thay Lâm Linh lau đi nước mưa trên mặt.
"Bệnh em chưa khỏi, chạy ra ngoài làm gì?" Chung Tân hơi tránh cứ nói.
Lâm Linh có chút hoảng hốt nhìn Chung Tân, miễn cưỡng nói: "Em nghĩ buồn, định ra ngoài một chút.
47
Huyền Huyễn nhíu, "Biến mất? Chung tiên sinh, có thể cho tôi biết con nhện đó là thế nào biến mất không? Bị người đánh cắp hay là. . . "
"Tôi không biết có phải bị người đánh cắp không, người và nhện đều biến mất?"
"Người, người nào?"
Giờ hồi tưởng lại, sự xuất hiện và biến mất đột nhiên của Mạc Mỹ Mỹ thuỷ chung lộ ra quỷ dị, Chung Tân nghĩ không rõ, Mạc Mỹ Mỹ rốt cuộc rời đi thế nào? Sau khi Mạc Mỹ Mỹ vào phòng tắm, anh vẫn ngồi ở phòng khách, rồi Lâm Linh về, anh vào lấy khăn mặt, lúc đó Mạc Mỹ Mỹ đã không còn trong phòng tắm, lẽ nào Mạc Mỹ Mỹ thừa dịp anh xoay người, tới phòng ngủ trộm con nhện trắng đào tẩu?
Thế nhưng phòng ngủ chỉ có một cửa sổ, Mạc Mỹ Mỹ chẳng lẽ từ cửa sổ rời đi? Khi trang trí nhà, Lâm Linh gọi người bịt lại, đổi chỗ khác, hướng đó chỉ có cửa sổ nhà bọn họ, còn lại là bức tường, căn bản không có gì để leo lên, nếu Mạc Mỹ Mỹ từ cửa sổ rời đi, là phải nhảy xuống, mà đây là lầu sáu, Mạc Mỹ Mỹ chỉ là một cô gái?
.
48
Huyền Huyễn nhìn sợi tơ trắng trên tay trầm tư, cúi đầu, cậu thấy vali màu đen Lâm Linh lôi ra để trên đất.
"Đây là?" Thấy thứ bên trong, Huyền Huyễn ngạc nhiên.
49
Cái gương bị người đẩy ra, cửa động lộ ra ánh sáng.
Lâm Linh xiết chặt đinh dài bén nhọn trong tay, tận lực giảm nhẹ tiếng hít thở và tiếng bước chân, nhẹ tay nhẹ chân bước vào.
50
Lâm Linh kinh khủng nhìn thất đường đinh đâm về mình, cô muốn tránh, lại phát hiện không thể động.
Cô nghĩ tuyệt vọng.
Thời khắc chỉ treo mành chuông, một con cò lửa vọt vào, liệt diễm hoả hồng khiến Mạc Lệ Lệ lui ra một bước.
51 Mạc Mỹ Mỹ và Mạc Lệ Lệ vừa sinh ra đã yếu ớt hơn trẻ con bình thường, mẹ của hai người vì khiến con mình sống sót, mạo hiểm dùng cách tự dưỡng cổ, nuôi nhện trắng chúa trong cơ thể bọn họ nhằm giữ nguyên khí.
52
Chủ tiệm nho nhã anh tuấn, ma-nơ-canh trông rất sống động, quần áo đặc biệt lại xinh đẹp, khiến rất nhiều cô gái đổ xô lao vào.
Song song với các cô gái lựa chọn quần áo, La Y lựa chọn người mẫu, anh cần bọn họ tới làm bạn với người vợ như hoa hồ điệp của anh, để cô ấy trở nên an phận thủ thường.
53 Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều thích mộng tưởng, mộng mình có thể biến thành vương tử, công chúa; mộng mình có thể có một bút tài phú lớn, sinh hoạt tiêu dao; mộng mình có thể trở nên xinh đẹp, trẻ tuổi.
54 Trong lúc ngủ mơ, Huyền Huyễn cảm giác có thứ gì như lông xù quơ quào trên mặt, cậu không tình nguyệt mở mắt, thấy là cái đuôi xoã tung của sóc chuột.
55
Khi Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ vào, Huyền Diệu Khả nửa ngồi trên giường bệnh trừng mắt chằm chằm chân trái, Tiêu Xuân Hạ ngồi cạnh vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thấy Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Hạ thật cao hứng, "Huyền Huyễn, cậu tới khuyên Tiểu Khả, em ấy muốn gỡ thạch cao.
56
Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, "Anh theo làm gì?"
Nguyệt Vũ ưỡn ngực, hào khí nói: "Bảo hộ cậu. "
"Vèo!" Tiêu Xuân Hạ và Huyền Diệu Khả rất không nể tình nở nụ cười.
57
Chỗ Trương Dư ở là trung tâm thành phố, một nhà trọ nhỏ điển hình cho nhân sĩ độc thân thành phần trí thức.
Trương Dư lấy ra chìa khoá, tay có chút run, thử vài lần cũng mở không ra.
58
Mãng xà chiếm hơn nửa căn phòng trước khi chết hồi quang phản chiếu, co quắp vài cái, rốt cuộc bất động.
Nguyệt Vũ vừa thở dài một hơi, một khắc sau đôi mắt lần thứ hai trợn tròn, nhìn trên người mãng xà bốc lên khói xanh, hoá thành tro tàn.
59
Huyền Huyễn nhìn chân cô gái trong ảnh chụp, chân cô mang là đôi hoa bàn hài trên tay cậu.
Huyền Huyễn trầm ngâm một hồi, hỏi Trương Dư: "Cô nói chân đau, vậy bắt đầu đau từ lúc nào?"
Trương Dư suy nghĩ một chút, "Đại khái nửa tháng trước.
60
Trước khi đi, Huyền Huyễn cầm theo đôi hoa bàn hài.
Trương Dư vốn hận không thể ném nó, khi Huyền Huyễn mở miệng hỏi, cô không tí nghĩ ngợi lập tức gật đầu.