41 Nghe bọn người hầu nói, hơn hai mươi năm trước, khi Túc Phượng mới bước vào An Lăng gia, đúng lúc An Lăng Tiêu vừa được phong tước vị, Mục vương phủ mới xây dựng xong.
42 Chương 38 Bệnh nhẹ là phúc, bệnh nặng cũng chưa chắc là họa. Tôi ngã bệnh như vậy, ngược lại còn cảm thấy có chút mùi vị bi thương.
43 Lão Trần hoàng hậu, Đại Trần hoàng hậu, Tiểu Trần hoàng hậu, Lạc Vân quốc này cứ giống như bị nguyền rủa, vị hoàng đế nào cũng lấy nữ tử Trần gia, mà Trần gia này cũng nghiễm nhiên trở thành “Lò đào tạo hoàng hậu”, con gái nhà này mới sinh ra đã được học tập lễ nghi quy củ trong cung, lấy việc hầu hạ hoàng đế làm mục tiêu làm người.
44 Chương 40 Tiễn Văn Mặc Ngọc xong, tôi với Kỳ Nhi đi dạo trên đường hết một lúc, sau khi mua xong một xe trang sức vải vóc mới hồi phủ. Trở lại phủ, lại nghe được một tin kinh thiên – Tây viện của tôi lại bị cháy.
45
Tiểu ngu ngốc vừa hết bệnh, lại đến phiên tôi gục ngã.
Nằm trên giường lạnh đến run người, hai hàm răng cao thấp va boong boong. Quả thật đêm tháng sáu gió thổi mát mẻ, nhẹ nhàng khoan khoái thấu cả người, cho dù có rơi vào hồ sen cũng không phải run đến mức thế này.
46 Chương 42 Nguyệt Nhi đi rồi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cố nhớ lại xem rốt cuộc trong Mục vương phủ này có nhân vật nào tên “Chu lang” không. Lỗi càng thêm lỗi, đoạn nhân duyên này của Nguyệt Nhi hóa ra là do một tay chị dâu tôi thúc đẩy.
47
Vẻ mặt Túc Phượng càng lúc càng dữ tợn, tôi chỉ cảm thấy trước mặt sắp biến thành màu đen muốn ngất xỉu, An Lăng Nhiên lại đột nhiên vọt tới trước mặt Túc Phượng, lắc lắc cánh tay bà ta nói:
“Nương, Nhiên nhi mặc quần áo xong rồi, nương ~~~” vừa nói còn vừa nũng nịu muốn phát ói, đầu còn liên tiếp cọ cọ vào cánh tay của Túc Phượng.
48
Trương đại phu đến đây.
Chỉ có điều lúc bắt mạch xem bệnh lại không ngừng nhìn tôi, và cả tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên. Bởi vì trên lưng An Lăng Nhiên có một vết bầm tím đã đen lại rất rõ ràng.
49
Mấy ngày gần đây, tiểu ngu ngốc luôn né tránh tôi.
Tôi rất mất hứng.
Không phải chỉ đá ngươi một cước thôi sao? Đâu đến nỗi đó chứ? Mẹ ngươi lừa ta vào Mục vương phủ, hại ta lỡ mất mối lương duyên tốt; cha ngươi thì giả điên giả khùng, nối giáo cho giặc; biểu di, thúc thúc và thẩm thẩm của ngươi châm chọc khiêu khích ta, trốn trong góc tìm cơ hội đâm ta một đao; mấy nha hoàn lão bà tử sau lưng mắng ta là “Đồ Man di mọi rợ”, ức hiếp nha đầu Kỳ nhi – thông minh lanh lợi bên người ta…Tất cả tất cả chuyện này, ta đều nhịn hết.
50
Có câu thành ngữ thế này: chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. (chó cậy thế chủ)
Bây giờ tôi mới cảm thấy câu thành ngữ này nói rất hay, rất rất rất chuẩn xác, rất rất rất đúng với Mục vương phi!
Ba tôi thường nói, trên thế giới này vốn không có chó, con người thuần hóa được loài chó sói, ba thời đại sau mới có chó săn, mãi về sau nữa, mới có chó Nhật, chó Bắc Kinh, chó phốc…
Vì thế cho nên, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nói xa nói gần, cũng có thể gọi là “sói dựa thế người”
Lúc này, Vượng Trạch mượn câu “sói dựa thế người” nằm bên giường của chủ nhân nó, cản đường tôi.
51
Đang lúc tôi mơ tưởng xa xôi, An Lăng Nhiên a một tiếng:
“Đây là cái gì?”
Nói xóng, ngón trỏ và ngón cái còn vuốt vuốt, tôi cố gắng kéo lại suy nghĩ, định thần xong mới thấy, kêu to ra tiếng:
“Ôi nha, tiểu ngu ngốc, sao ngươi lại bị chảy máu nè?”
Tiểu ngu ngốc cười tủm tỉm lại nhìn tôi, “Máu này hình như không phải của ta, nương tử là mũi ngươi chảy máu.
52 Chương 48 Trăng lạnh như nước. Cùng với tiểu ngu ngốc đi dạo xung quanh cái hồ nhỏ ở hậu viện của Trương Thế Nhân, ánh trắng nhu hòa trên mặt hồ phản chiếu những đốm sáng trắng, không một tia gió, nhưng vẫn vô cùng lạnh.
53
Tôi cảm thấy, chuyện cầu hưu thư, rời khỏi Mục vương phủ đã vô cùng cấp bách.
Thứ nhất, dựa theo suy đoán thấu đáo của bản công chúa, tôi đã có thể kết luận, tên Văn Mặc Ngọc này làm đủ thứ chuyện là vì muốn giúp bè đảng của Huyền Nguyệt gây xích mích quan hệ giữa tôi và Mục vương phủ, mục đích hả, e là có tới hai: một là, trước khi vùng vẫy hấp hối có thể thành thân với Nguyệt Nhi; hai là vì muốn giúp chủ tử Huyền Nguyệt của hắn báo thù đoạt vợ.
54 Chương 50 Tiễn Mẫn Đạt vương tử xong, bộ xương cốt già này của tôi rốt cuộc cũng có được vài ngày rảnh rỗi. Hoài vương phủ vì bị Kỳ Nhi bức hôn mà loạn đến gà bay chó sủa, tôi dứt khoát không tới đó; trước khi tiểu ngu ngốc dùng một cái kiệu lớn tám người khiêng rước tôi về, cửa lớn Mục vương phủ tôi cũng không có mặt mũi bước qua.
55 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vượng Trạch nghe thấy tiếng động, giật giật lắng tai nghe, dừng lại ngồi một bên xa xa nhìn ngắm tôi, đôi mắt phát tia sáng thành một đường, cực kỳ giống bộ dạng cười xấu xa của An Lăng Nhiên.
56 Tiểu ngu ngốc lờ mờ, cũng xoa xoa mặt lại nhìn Trại Nguyệt, tiện thể nhìn tôi, tôi ắt một ánh mắt “Đích thật là Trại Nguyệt, chàng không có hoa mắt”. Bên kia Trại Nguyệt bị tiểu ngu ngốc rống, rốt cuộc cũng hồi hồn.
57
Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Trần Hiền Nhu mới làm ầm ĩ có một tí, Vương Uyển Dung, An Lăng Nguyệt, An Lăng Nhiên đều đã chạy tới đủ hết, bọn nha hoàn lão bà tử cũng ngẩng đầu nghển cổ mà bao thành mấy vòng, mấy tên sai vặt vốn còn đang đánh bạc ở sau viện cũng chen chúc trước cửa Tây viện của tôi cúi cái đầu thối nói:
“Đồ thứ man di vẫn là man di, hừ!”
Tôi im lặng lắng nghe, trong lòng chỉ thầm nói: mấy người coi vậy mà còn thẳng thắn, xem ra còn kém mụ phượng hoàng hói đầu.
58 Chương 53 Đứng ở cửa ra vào, tôi đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi dừng lại ở dưới chân. Từ cái cửa ra vào được làm từ gỗ liêm điêu khắc rất tinh xảo cho tới, trong phòng trái phải đều được đặt đỉnh ngọc hương hoa văn phượng kim cao bằng nửa người, một bàn hai ghế dựa đều được chế từ loại gỗ đàn tốt nhất.
59 Trong vở kịch này, có một đoạn rất nổi tiếng, chính là Tân Liên bị mẹ chồng vu tội trộm đồ, nhờ tướng công nàng cố gắng tranh luận, mới bảo vệ được nương tử không bị hưu đuổi khỏi cửa.
60 Chương 54 Một đêm ác mộng. Lúc tỉnh lại, tiểu bánh ú đã không thấy đâu, chờ đợi tôi, là ánh nhìn u ám của Mặc Ngôn. Không giống như trước đó nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt Mặc Ngôn thoáng vặn vẹo pha lẫn sự phẫn nộ, đau lòng, khôn thể tin và… chút gì đó mà tôi nhìn không hiểu.