21 “Phu nhân đang làm gì vậy?”Ta vừa nghe là An Ninh, cũng không quay đầu lại nói “Không có gì, tính vài thứ. ” Kì an toàn, thời kỳ rụng trứng… Uhm, bảng chu kì đã được sửa sang hoàn chỉnh rồi.
22 Những ngày hạnh phúc luôn cảm thấy thật vội vàng, nháy mắt, Thừa Ngạo đã được 1 tuổi, ta kiên trì năn nỉ, Dạ mới miễn cưỡng để đầu bếp làm một cái bánh ngọt phù dung cao (phù dung cao: bánh có hình bông sen) thật to, mọi người cùng tập trung lại, chúc mừng sinh nhật tên tiểu quỷ này.
23 Mặc dù ta đã quyết tâm giải quyết vấn đề này, nhưng cũng không thể không để ý đến lập trường của Dạ Trạch Vụ. “Đắc tội với các nàng thật sự không có việc gì sao?” Dạ Trạch Vũ kiêu căng lắc lắc đầu.
24 Rất muốn kêu to, tuy nhiên giờ phút này nhìn Hân Di đang từng bước tới gần, cổ họng ta như đã bị tắc nghẹn, ta chỉ yên lặng cầu nguyện hồ nước này không quá sâu, nếu không thì ta chắc chắn không chống đỡ được bao lâu.
25 Cuối cùng cuộc sống cũng quay trở lại bình thường sau những ngày gợn sóng, mỗi ngày cùng nói chuyện trêu đùa với An Ninh, cùng tiểu quỷ làm ầm ĩ, cùng Dạ, khụ, ngẫu nhiên làm một chút …”Vận động” thích hợp.
26 Mỗi người nên biết nắm chắc lấy hiện tại là quan trọng nhất, vì ta không có khả năng biết trước tương lai, cũng không có khả năng thay đổi nó. Ta đây cần gì phải suốt ngày vì nó hao tổn tinh thần, thậm chí còn để lại… một mái tóc trắng.
27 Ta nâng cằm, nhàm chán nhìn tỳ nữ và thị vệ cứ đi tới đi lui, dường như trên thế giới này chỉ có ta là người tuyệt đối tự do. Cũng không phải vậy, từ khi Dạ Trạch Vũ vội vàng ra ngoài xử lý mọi việc, không quá vài ngày sau Mặc Duy cũng tràn đầy tự tin tham gia kì thi.
28 Nghe xong lời An Ninh nói, ta vội vàng quay đầu nhìn Mặc Duy, đã thấy trên mặt hắn không có một tia biểu tình nào, ta hoàn toàn đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.
29 Hoàng tử tới chơi, đối với người trong phủ mà nói thì đó là một sự kiện lớn, trước khi hoàng tử tới chơi vài tuần, những công việc có liên quan đã bắt đầu chuẩn bị.
30 Trong thư phòng, hai người Dạ Trạch Vũ và Mặc Duy đang giằng co đứng ngồi không yên, dường như không khí bốn phía đang ngừng chuyển động. Vẻ mặt ta đờ đẫn, không phải sớm nên biết đến sao? Trên thế giới này không có gió nào xuyên được tường, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh phơi bày trước mắt mọi người thôi, chỉ có điều ta không nghĩ tới, có thể nhanh như vậy… Mặc Duy lạnh lùng nhìn Dạ Trạch Vũ, người kia lại ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt chờ đợi.
31 Ta yên lặng nhìn Dạ Trạch Vũ đang nằm trên giường, vào giây phút hắn chết đi đó toàn bộ trái tim ta như đã bị đào ra, ta như bị treo lơ lửng giữa không trung, không có chỗ nào có thể dựa vào, phù phiếm dường như là đang nằm mơ, nhưng từng trận đau nhức trong ngực kia làm cho ta không thể không đối mặt với sự thật hắn đã chết rồi.
32 Khi ta tỉnh lại, phát hiện ra ba thước [1] dải lụa trắng kia cũng không làm ta chết đi, mà hóa ra lại đưa ta trở lại thời không kia, thế kỷ 21 hiện đại, trong phòng của ta.