41 Bây giờ đã là hai giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn đang gay gắt, tin đồn xôn xao loan truyền đã vài ngày nay, tập đoàn “Khải Thành” và Kim Thị kết thành thông gia rốt cuộc đã chấm dứt, nhưng đến tận giây phút cuối cùng Yên Lam mới biết mình từ đầu đến cuối đều bị giữ trong bóng tối.
42 Lại nhắc đến công ty, hình như so với trước đây cũng không có gì khác biệt, có lẽ cũng giống như đã xảy ra biến đổi rất lớn. Yên Lam xem tài liệu cả ngày, dưới sự trợ giúp của Kỷ Tồn Viễn, đối với tình hình sắp tới của công ty cũng có thể hiểu biết sơ lược.
43 “Nhưng mà, em thực sự thích anh mà! Thế Phong, anh sao có thể đối xử với em như vậy. ” Kim Dục Nhị nức nở nói. “Hơn nữa, em cũng đã trở thành người của anh rồi, anh không thể đối xử với em như vậy!”Cận Thế Phong nhíu mày, khó chịu nói, “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có khả năng phân biệt tốt xấu.
44 “Em tin tưởng anh là được rồi, không nên tự nguyền ruả bản thân như thế”Nàng vội vã nói. Nhìn đôi mắt ôn nhu cuả Cận Thế Phong, gương mặt Yên Lam bất giác ửng đỏ, có chút thẹn thùng cúi đầu.
45 Uh, Yên Lam gật đầu, nhìn biểu hiện yêu thương cuả Cận Thê Phong, trong lòng cảm thấy ngọt lịm, thiết nghĩ cho dù có đau đớn đến cỡ nào cũng đều có thể chịu đựng cho qua.
46 Lúc trời vừa hửng sáng, Cận Thế Phong bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức, mở mắt, nhìn thấy Yên Lam đang bình thản tựa vào ngực mình say ngủ, một cảm giác hạnh phúc thỏa mãn trước nay chưa từng có bao phủ lấy hắn, khóe miệng nhếch lên, sợ sẽ đánh thức nàng, hắn liền nhận điện thoại, hạ thấp giọng.
47 Đúng vậy! Đã lâu không đi dạo phố như thế này rồi. A! Bên kia có kem ly, Lam Lam, cậu chờ mình, mình qua đó mua. ” Trần Mạt nói xong, liền chạy sang phía bên kia đường.
48 “Tổng tài, đã tra được cái gì chưa?” Kỷ Tồn Viễn hỏi, đối với tiểu Lam, hắn cũng là rất lo lắng bồn chồn không yên. “Hẳn là Kim Bất Hoán làm, Tồn Viễn, tôi cho cậu thời gian nưả ngày, cậu nhất định phải tìm được tiểu Lam cho tôi”“Tôi biết rồi, Phi Ưng , các người lập tức phái người đi tìm cho tôi.
49 “Ngươi thích hắn!” Kim Dục Nhi nói vẻ rất kiên định. “Vậy nếu như ta huỷ đi sự thuần khiết cuả ngươi, liệu ngươi còn mặt muĩ nào nói cho hắn biết là ngươi thích hắn không? Ngươi nghĩ Cận Thế Phong còn có thể yêu cái loại tàn hoa bại liễu sao? Ha ha…” Kim Dục Nhi cười điên cuồng.
50 Hắn biết gã đàn ông trước mặt này là người đứng đầu của một tiểu bang phái không đầu nhập vào xã hội đen Đài Loan, cũng biết lần này Yên Lam bị bắt cóc tất cả đều là đáp lễ tặng mình, Kim Bất Hoán muốn dùng Yên Lam đến uy hiếp mình.
51 Không đợi Cận Thế Phong giải thích, Kỷ Tồn Viễn và Trần Mạt đã cùng xông vào. “Lam Lam thế nào rồi?” Cả hai người đồng thanh hỏi. “Lam Lam, Thế Phong, đây là nữ thư ký mà cậu thích đó hả! Vậy mà cậu vẫn hạ thủ được àh?” Giang Vô Ngân ngạc nhiên nói.
52 Sau vài ngày tĩnh dưỡng, cơ thể Yên Lam đã dần dần bình phục trở lại. Sắc mặt đã trở nên hồng hào, không còn vẻ tái nhợt như trước. “Thế Phong, anh đã làm gì với con gái của Kim Bất Hoán?” Yên Lam hỏi Cận Thế Phong, tuy rằng Kim Dục Nhi đối xử với nàng như vậy, thế nhưng, Yên Lam vẫn là thiện lương không hy vọng Cận Thế Phong trả thù bọn họ.
53 Giường là giường hai người siêu lớn, mặt bàn trang điểm còn bày vô số các loại mỹ phẩm, đều là mới hoàn toàn, mở tủ quần áo ra, bên trong từ trang phục công sở, đến cả áo ngủ buổi tối, toàn bộ đều đủ cả.
54 Tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Yên Lam, đương nhiên Yên Lam cũng biết câu chuyện như vậy là có một chút xưa cũ rồi. . ,nhưng mà nàng không quan tâm, nàng chính là thích cái câu chuyện này, sự đồng giao cách cảm này, “Mọi người cảm thấy câu chuyện này hơi cũ có đúng hay không? Không cần cảm thấy ngạc nhiên, câu chuyện này thoạt nghe dường như là đã cũ, nhưng mà không phải bây giờ đanh thịnh hàng loại “phục cổ phong” sao? Cái chính là dùng cái điện thoại di động này có thể giúp cho bạn tìm được hạnh phúc cuả chính mình, ta nghĩ là quảng cáo như vậy, bất kể là ai nhìn cũng có thể đoán đượ.
55 Yên Lam đang mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, nàng dường như mơ thấy có một người đàn ông đi tới bên cạnh mình, rồi khẽ hôn lên gương mặt nàng, môi nàng, cổ nàng, rồi xuống chút nưã.
56 “Bác Trương, căn phòng mà cháu đang ở…. . Quần áo và những đồ đạc linh tinh có sẵn bên trong đều là của người con gái kia để lại sao? “Bác Trương quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười, “Cô đang ghen sao? Nếu như đúng là cô nghĩ thế, tôi có thể nói cô không cần như vậy nữa, bởi vì cô là người đầu tiên ở trong căn phòng đó.
57 Trong phòng hội nghị, bầu không khí có chút nghiêm trọng, kế hoạch quảng cáo đã hoàn thành, toàn bộ công tác cuả giai đoạn bắt đầu đều đã được chuẩn bị thoả đáng.
58 Cận Thế Phong có phần phẫn nộ bước đến, ép nàng ngừng hành động thu dọn đồ đạc cuả mình. “Em vì sao không hỏi qua tôi, tự tiện quyết định thay tôi chuẩn bị!”“Anh cũng không nói cho em biết anh không có đi, anh không phải nói anh phải giám sát toàn bộ tiến trình cuả việc chụp hình quảng cáo hay sao! Em còn nghĩ chúng ta có thể đi chứ! Bây giờ em giúp anh thu dọn đồ đạc, anh lại tức giận, thực sự là không hiểu ra sao cả!” Yên Lam giận dỗi xoay chỗ khác.
59 Cận Thế Phong nhìn Yên Lam bên cạnh giả vờ ngủ, dường như lúc này thế giới chỉ cuả riêng hai người bọn họ. Nàng thật đúng là rất dễ ngủ, bất luận là ở chỗ nào, đầu chạm gối là có thể ngủ.
60 Xe chạy khoảng một giờ, bọn họ đến bãi biển Jimbaran, bãi biển Jimbaran này nổi tiếng với cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp cùng với phương thức tác nghiệp đặc biệt của ngư dân.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 25