Gió thổi làm màn cửa sổ lay động. Trong không khí mang theo một chút ẩm ướt và u ám của buổi sáng sớm. Ánh đèn trên trần nhà chiếu rọi ánh sáng trắng bệch khắp cả gian phòng, làm mọi vật đều ánh lên một màu nhợt nhạt làm cho người ta như bị đè nén, hít thở không thông...
Trên chiếc giường lớn, Diệu Tinh nằm đó giống như là một tượng gỗ bị tàn phá, ánh mắt cô trống rỗng không có một chút hơi thở của sự sống. Mái tóc rũ xuống, lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô. Những giọt nước mắt trong mắt cô đã chặn mất tầm nhìn của cô...
"Tôi nghĩ muốn đối xử với em thật tốt. Tôi cũng rất muốn đối với em thật dịu dàng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Nhưng mà, ai bảo em vi phạm đến giới hạn của tôi, cũng thật hiếm khi tôi hòa nhã được như vậy… Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi sẽ phải cho em biết, em là phụ nữ của người nào, muốn em phải nhớ, chọc giận tôi sẽ phải lãnh hậu quả gì..."
Những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong vẫn quanh quẩn bên tai Diệu Tinh."Đây chính là giá cao khi dám chọc giận anh sao?" Diệu Tinh mêt mỏi nghĩ ngợi. Cô nằm lỳ ở trên giường, ngay cả một chút khí lực gần như cũng không có, chỉ cần chớp mắt, cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Trên cánh tay trắng nõn, trên lưng, tràn đầy những dấu vết tím bầm.
Trận này gần như là một trò chơi bao ngược. Từ phòng khách đến phòng tắm, đến phòng ngủ... Nước mắt Diệu Tinh từ trong mắt chậm rãi chảy xuống. Lộp bộp! Rớt xuống trên tấm ga giường, phát ra âm thanh trầm thấp. Diệu Tinh cắn cắn đôi môi của mình, nhưng vẫn không sao khắc chế được nước mắt chảy ra.
Sau cùng, Tiêu Lăng Phong dụi tắt mẩu thuốc lá, phiền não khạc ra một luồng khói mù mịt. Anh nghiêng đầu qua một chút, nhìn Diệu Tinh vẫn không nhúc nhích như cũ, trong lòng của anh chợt thấy đau nhói một hồi. Trong phòng lò sưởi mở nhiệt độ vừa đủ, nhưng thân thể Diệu Tinh có chút phát run. Anh tự tay kéo chăn lên đắp cho Diệu Tinh. Sau đó ôm lấy cô từ sau lưng. Thân thể Diệu Tinh thực sự rất lạnh...
Một khắc kia khi ôm lấy cô, Tiêu Lăng Phong cảm nhận được rất rõ ràng, chút run rẩy của cơ thể Diệu Tinh. "Diệu Tinh." Anh khẽ gọi cô, trong giọng nói có đau đớn, có áy náy. Tiêu Lăng Phong từ từ gạt những sợi tóc ẩm ướt lòa xòa của Diệu Tinh ẹt ra. Nhẹ nhàng đặt lên trên gương mặt của Diệu Tinh một nụ hôn. Diệu Tinh chảy nước mắt, kêu gào, cầu xin anh tha thứ, giờ khắc này tất cả đều rõ ràng, nhưng mà... Ở một khắc kia lý trí của anh đã hoàn toàn tiêu mất. Những thứ này, không thể nào trở thành lý do để anh mềm lòng. Thêm nữa, sau đó ngay cả khóc Diệu Tinh cũng không khóc nữa, mà cô chỉ nắm thật chặt lấy tấm ga giường, nhắm mắt lại thật chặc...
"Bây giờ anh thấy áy náy sao?" Diệu Tinh chậm rãi lên tiếng hỏi. Anh đã từng nói, anh hối hận vì đã làm tổn thương cô. Đây chính là sự hối hận của anh sao? Hay là, đây chẳng qua anh chỉ tùy tiện nói một chút...
Cánh tay Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ.
"Thật xin lỗi, Diệu Tinh, thật sự rất xin lỗi!" Anh chậm rãi hôn lên trên vai sau đó hôn lên khắp người Diệu Tinh."Tôi đã quá kích động rồi!" Anh giải thích. "Diệu Tinh, em đừng rời khỏi tôi nhé, có được hay không?" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng hỏi.
Diệu Tinh chậm rãi thở ra một hơi, không rời đi, ở lại để chờ chết sao?
Diệu Tinh không trả lời, làm Tiêu Lăng Phong cảm thấy hoảng hốt."Diệu Tinh. Chẳng phải là em đã nói, em đã nợ tôi một lần đó sao! Em nói tôi có chuyện gì cần em làm thì nhất định em sẽ làm đó sao!" Giọng nói của anh nhẹ nhàng. Trong lòng lại âm thầm tự giễu cợt mình hèn mọn, Tiêu Lăng Phong, mày có phải là đàn ông hay không. Hắc... Tay anh nắm thật chặt lấy cánh tay đang để trên ga giường: "Hiện tại tôi muốn em không được rời khỏi tôi. Hãy ở lại bên cạnh tôi!" Anh nói xong liền thật nắm cánh tay của cô thật chặt: "Diệu Tinh, em hãy ở lại bên cạnh tôi, có được hay không."
"Tôi không làm được!" Giọng nói của Diệu Tinh thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói nghe lại tuyệt tình như vậy, quyết không chừa đường lui cho người khác.
"..." Trái tim của Tiêu Lăng Phong như bị trúng một kích nặng nề."Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi của Diệu Tinh. Cô đã nói, nhưng nói lại không làm được?
"Tôi đã nói, nếu như tôi có thể làm được, thì tôi sẽ trở lại để làm. Nhưng chuyện này, Tiêu Lăng Phong à, đối với chuyện này, thì tôi không làm được!" Diệu Tinh mệt mỏi nói xong câu cuối…
Tiêu Lăng Phong cảm giác tâm tính thiện lương của mình giống như bị hung hăng xé nát."Trình Diệu Tinh, tôi cứ như vậy đã làm em ghét bỏ sao?" Anh từ từ chống thân thể ngồi dậy."Diệu Tinh, tôi biết tôi đã làm tổn thương em rất sâu, tôi cũng không dám yêu cầu sự tha thứ của em. Nhưng mà... Diệu Tinh, em hãy cho tôi một