1 Một ngày mưa rơi lặng hạt trên thành phố nhộn nhịp bậc nhất, tiếng mưa lấn át mọi âm thanh xung quanh, dòng xe cộ thua thớt trong mưa và màn mưa trắng xoá ôm trọn một thằng nhóc gầy gò đang chạy thật nhanh trước khi nó đến trường muộn.
2 Sáng hôm sau, nó dạy từ sớm , nó đã hết sốt và nó cũng muốn trả nợ từ việc nhỏ nhất bắt đầu bây giờ là nấu bữa sáng. Cặm cụi dưới bếp chuẩn bị đầy đủ cho người đó, rồi nó cặm cụi tìm cặp và bộ đồng phục, vội vàng mặc thật nhanh.
3 Sáng hôm sau nó thức giấc hơi muộn vì đơn giản nó sẽ không nghĩ anh đã về , và nó thì sẽ không phải làm bữa sáng. Nó chui ra khỏi chăn, thay đồ và bước ra khỏi phòng.
4 Đứng trên cầu nhìn dòng nước đỏ phù xa chảy xiết, nó thả tâm sự vào dòng nước rồi nó ngước lên trời xanh mong một lối thoát cho nó. Nó đứng trên cầu rất lâu, trong những ánh mắt tò mò của người qua đường, ai nhìn thấy cũng lắc đầu, nó mặc kệ, nó chả quan tâm, người ta có thể nghĩ nó sẽ ngu ngốc mà kết thúc cuộc đời mình một cách chả ra đâu vào đâu như nhảy cầu chẳng hạn.
5 Anh đến đạp tung cách cửa cũ kĩ, thân hình to lớn của anh in bóng xuống sàn, anh chạy nhanh đến chỗ nó, anh ôm nó vào lòng, ôm chặt như thể không muốn ai đụng được vào nó của anh lần nữa.
6 Bình minh lên, từng tia nắng chiếu vào nó và anh, sau ngày hôm qua thì nó ngủ ngon lành cạch anh, anh tỉnh dạy và cũng chả nỡ gọi nó dạy. Anh muốn nhìn ngắm khuôn mặt ấy, nhìn ngắm thân hình gầy gò nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn ấy.
7 . . . Ngày tháng trôi qua, một tháng sau, đến ngày anh và nó đi xem triểm lãm. Vết thương của anh đã liền lại vài phần không còn ở bệnh viện nữa, còn những vết thương của nó thì cũng liền từ lâu chỉ có điều ở cổ bây giờ có thêm vết sẹo nhỏ do con dao của tên bất cóc gây ra.
8 Cuối cùng thì cũng sang nhà bác Phùng, có điều sang hơi thất vọng khi thấy bạn tiểu thư kia đang cùng Lạc và bác Phùng thưởng trà ngám hoa. " Hai đứa đến đó hả, mau mau vào uống trà.
9 " Có sao không ?" Thì ra là có người đã đỡ cho cô, thì ra là cái dáng người nhỏ bé đó, thì ra là nó. " Kể ra không đi guốc vẫn bằng tôi thôi à không có cao dữ dội nhỉ ! " Nó mặt không biểu cảm nhìn cô nhận xét.
10 " À ! vậy à. . . Ừm. . . Hay em ghét vụ trưa nay ?". Anh có chút ân hận. Giờ thì nó sắp nổ tung suy nghĩ đã đang nghĩ chuyện người tình nhưng mà anh còn nhắc thêm nụ hôn ấy, là hôn môi, nụ hôn đầu của nó làm nó đỏ bừng mặt, lắp bắp.
11 " KHÔNG CÓ NHƯ CÔ NGHĨ ĐÂU. " Nó dùng hết sức lực hét to mong cô đừng có hiểu lầm lần hai. Còn anh thản nhiên cuộn tròn trong chăn nhìn cô một cách đầy oán hận.
12 Oáp. . . Oáp. . . Woah. . . Nó tỉnh dậy sau một giấc ngủ sau tựa hồ chỉ vừa nhắm mắt lại trời đã sáng, không cần nghĩ nhiều nó cũng biết là ai đã đưa nó vào phòng, là ai cởi áo khoác của nó tiện thể mở vài nút áo cho nó thoái mái mà ngủ.
13 Cô nói xong liền một mạch quay đầu chạy thẳng, căn phòng vắng lặng và u ám như cõi lòng của hai con người đã vì sai lầm quá khứ mà phá nạt hiện tại. Cha mẹ cô chết lặng, từng dòng lệ nóng hổi từ đôi mắt đã cay xè của mẹ cô chảy xuống, cha cô cũng một dòng lệ ngưng đọng khoé mắt, chỉ còn người duy nhất đủ lí trí là bác Phùng.
14 Hớn hở khoe với anh xong thì liền lấy điện thoại khoe với cô em gái kia, cuối cùng là vui mừng không thể giấu mà điền vào bẳng định hướng tương lai muốn học ngành âm nhạc.
15 Cô xoa xoa bụng cười hiền, còn anh thì miệng há hốc tỉnh cả rượu. " HẢ ? Cha nó là ai ?" " Không biết ! " ". . . Tình một đêm ?" Cô không nói gì nhẹ gật đầu.
16 ******* Ngoại Truyên ! Couple Alex Ngoại truyện 1 : Gặp gỡ Đang đọc mail của Lily, Alex bất ngờ chạy vào phòng. " Harry ! Helppppp meeeeee ! " Alex ôm chặt người đang ngồi máy tính cười một mình ngây ngốc.
17 " Người nổi tiếng không nên ra ngoài ăn kem ngang nhiên như vậy. " Nó giật nảy mình khi nghe thấy những từ tiếng Việt kia cùng thanh âm trầm ấm, xác nhận chính xác không thể sai chính là anh, một mực lại càng không buông tấm menu xuống im lặng không trả lời, dù trong lương tâm đang muốn làm rõ chuyện mấy năm trước.
18 " Ah ! Mời cô ngồi " ANh vội rụt lại bàn tay của mình nhanh chóng chuyển sang nụ cười tao nhã mời nàng ngồi xuống. Cả bữa ăn chôi qua nàng ấy vẫn nhìn anh đắm đuối còn nháy mắt ám chỉ tình ý, nhưng hết cách anh đã là người có vợ, hoa có chủ mất rồi, mà chính anh cũng ghét loại con gái dễ dãi như vậy, thật căm giận khi cô ta là đối tác nếu không anh đã mau chóng phủi tay ra về.
19 CHÁT. . . Một bạt tay thẳng vào khuôn mặt quyến rũ. " HỒ LY ! Nhìn cho rõ. " Nó giơ bàn tay cùng ngón áp út là chiếc nhẫn đôi cùng anh thẳng mặt ả. " Ta là VỢ theo cách nghĩ của cô.