Bóng ảnh Văn Lục biến mất trên ghế. Hai ông cháu nọ còn đang ngẩn người, tiếng Văn Lục đã vang lên phía sau:
- Nói đi… các ngươi là ai?
Ông già kinh hãi vội quay lại đôi mắt mở lớn nhìn Văn Lục. Văn Lục cũng không phải dạng người lương thiện gì, đối với kẻ có mưu đồ với hắn và đồng đội hắn thì dù có là tiên nữ trên trời, long công chúa dưới biển hắn cũng không ngần ngại cho “ăn” một đao. Văn Lục vung tay lên, thoáng chốc đã nắm lấy cổ cô bé đang run run đứng nép vào ông lão.
Với linh hồn cấp tám của Văn Lục mà vẫn bị mê hoặc bởi vài món ăn thì hai ông cháu nhà này quả không bình thường chút nào. Văn Lục còn đang hoài nghi hai người này có dính líu gì tới mấy tên gián điệp kia không. Nếu hai người động đậy… có ý đồ xấu, Văn Lục cũng không ngại tiễn họ về với tổ tiên.
Cụ lão thấy Văn Lục xách cổ cô bé gái lên thì hoảng hốt vội quỳ xuống dập đầu liên tục nói:
- Đại nhân tha thứ… xin đại nhân tha thứ! Hai người chúng ta là có nỗi khổ trong lòng, bất đắc dĩ phải làm như thế! Mong đại nhân mở lòng từ bị tha thứ cho hai ông cháu chúng ta…
- Nói cho ta một nguyên do đi. Nếu không ta rất tiếc phải tiễn các ngươi lên đường.
Văn Lục buông tay thả cô bé ra. Văn Lục là kẻ giết người không chớp mắt, nhưng không phải là kẻ hở tý là chém chém giết giết. Hắn chỉ đối phó với những kẻ đã xác định là địch mà thôi. Cho nên dù hắn nói cứng vậy, thực ra Văn Lục cũng chẳng có chút ý tứ nào muốn giết hai người một già một trẻ này cả. Văn Lục sử dụng linh thức đảo qua liền phát hiện ra lão già đứng trước mặt tu luyện một loại công pháp cổ quái… Văn Lục cũng không đoán ra tên. Mà thực ra kiến thức của Văn Lục về mấy môn tu luyện của các tu luyện giả hắn thực ra chẳng biết là bao. Qua các tiểu thuyết thì chỉ nói tới một vài dạng như ma pháp, tu chân, đấu khí… Còn dạng lực lượng đang vận chuyển trong người lão già, Văn Lục hoàn toàn không có chút khái niệm gì về nó.
Tuy nhiên đánh giá về độ lớn lực lượng của lão thì ngang với tầng bốn tu luyện giả. Còn cô bé mà Văn Lục “túm cổ” đang run run cũng chỉ mới đạt tầng ba viên mãn tu luyện giả mà thôi… lực lượng quá yếu ớt.
Lúc này những người còn lại của tổ đội số mười hai cũng đã bừng tỉnh. Tất cả đều toát mồ hôi nhìn nhau. Văn Lục càng tò mò với công pháp kỳ quái của lão già. Cụ già nghe Văn Lục nói xong thì vẫn run run quỳ trên đất kể lể.
- Đại nhân… đại nhân đã từng nghe qua thánh địa Mỹ Sơn?
Văn Lục gật gật đầu:
- Có nghe nói…
Lão già vội nói tiếp:
- Không giám giấu diếm đại nhân… hai ông cháu ta chính là thủ hộ giả của thánh địa.
Văn Lục không ngờ khi lão nhân nói tới câu này liền ngẩn lên nhìn hắn, thần tình đẩy vẻ cao ngạo. Văn Lục nhận ra trên người lão toát ra một khí tức, một khí chất kiêu ngạo, tự hào với thân phận của mình.
- Đừng có tinh vi… thuật pháp chúng ta còn điều khiển cả không gian kìa…
Cụ già nghe vậy lập tức ngậm miệng, nhưng khuôn mặt dường như còn in rõ hai chữ “không phục” chình ình chiếu về phía Hương. Văn Lục nghe qua cũng không cho là đúng. Công pháp nào thì cũng có cái hay cái giở. Nếu xét ra thì công pháp Shiva gì gì đó có lẽ tốc độ tu luyện cũng khá là cao. Nếu so ra thì có cả vạn công pháp còn thấp hơn nó. Bất quá đây không phải là vấn đề hiện tại Văn Lục có thể nghiên cứu, suy nghĩ. Cho nên Văn Lục mở miệng chen ngang vào giữa hai người, nói:
Hương bất mãn chun chiếc mũi xinh xinh nhưng vẫn nói tiếp:
- Phật pháp là dòng tu luyện không mấy khi xô sát với các thế lực khác. Bởi vì những người tu phật pháp bắt buộc phải có tâm trong sáng. Nếu tâm vẩn đục mãi mãi không có cách nào tăng tiến cấp độ.
Văn Lục nghe vậy gật gù. Quả đúng là những người tu phật pháp đều là những người cương chính, tấm lòng ngay thẳng. Mặc dù ở đâu cũng có kẻ tốt người xấu. Cái ranh giới tốt và xấu thực sự không cách nào rõ ràng cho nên nói người tu phật pháp toàn là những người ngay thẳng, tốt bụng cũng chỉ là nói “phiên phiến”. Tuy nhiên phải nói số đông bọn họ đều là những người như vậy. Đây có thể nói là dòng tu luyện giả “thân thiện” với các dòng tu luyện khác nhất.
Bên cạnh Hương sát thủ vẫn thao thao bất tuyệt:
- Phật pháp thì vậy, nhưng hai dòng kia thực sự chẳng an phận chút nào, đấu đá nhau triền miên…. Kết quả vào cuối thế kỷ thứ ba, đầu thế kỷ thứ bốn, Đạo Bà La Môn không biết được sự trợ giúp của thế lực nào, một hơi đánh bật đạo Shiva ra khỏi lãnh thổ Ấn Độ. Năm đó cũng là năm “rơi rụng” nhân tài nhiều nhất của đạo Shiva. Dòng tu luyện giả này gần như tuyệt diệt. Chỉ có một số ít môn đồ chạy sang được Đông Nam Á, nhờ sự trợ giúp của thuật pháp Đại Việt mà sinh tồn.
Nghe Hương nói tới đây, mọi người bất giác đều quay lại nhìn hai ông cháu đang ôm nhau khóc tùm lum ở góc quán nhỏ.
- Dòng Shiva sa sút tới mức này sao?
Na Na không tự nhủ được nói lên một câu làm hai ông cháu càng khóc to hơn. Hương vẫn bình tĩnh nói đều đều:
- Dòng Shiva đã từng có một thời huy hoàng trở lại. Tín ngưỡng bao chùm cả mấy đất nước như Campuchia, Thái Lan, hay Lào gì gì đó. Bất quá vì họ không lo phát triển chiều sâu. Chưa gì mới có vài nhân vật mạnh mẽ đã vội vàng khiêu chiến với Đạo Bà La Môn. Kết quả khỏi nói cũng biết… toàn quân bị diệt. Dòng tu luyện tụt dốc không phanh. Một trăm năm trước mọi người còn nghĩ đạo Shiva đã trở thành lịch sử. Chỉ là không ngờ được vẫn còn hai người “thủ hộ giả” thánh địa này.
- À còn một vấn đề nữa là Thánh địa Mỹ Sơn trước kia có thể nói chính là trung tâm thứ hai của đạo Shiva. Có một truyền thuyết đã lâu rằng đạo Shiva rất thông thạo những vấn đề về cơ may, thay đổi vận mệnh gì gì đó. Người dân thường nếu tới đó gặp đúng cơ duyên, sau này phất lên ầm ầm cũng là chuyện bình thường.“Háo sắc đại ca” ngươi nếu tới đó lục lọi không chừng còn kiếm được vài bảo bối, hay công pháp tu luyện cao cấp gì gì đó… hihi…
Hương tưởng nói vậy sẽ làm Văn Lục giận giữ. Không ngờ tên này nghe thấy thế mắt còn sáng lên, hận không thể chạy một lèo tới đó bới móc một hồi. Tên này đúng là dạng “tham bảo như mạng” giờ thấy manh mối hắn buông tha mới là chuyện lạ.
- Hử… ngươi tưởng đang dụ dỗ trẻ con chắc. Gì mà “người được chọn”? Toàn là vớ vẩn… Ta không trách tội lúc nãy đã là may mắn cho ông cháu nhà ngươi rồi. Tránh ra… ta đi tìm “bảo”.
Mọi người trong đội hai trố mắt nhìn, không ngờ lão đại mà họ ngày đêm ngưỡng mộ lại là kẻ “tham bảo vật” như vậy. Cụ già vẫn nhất quyết ôm lấy chân Văn Lục nói một thôi một hồi: