21 Cô đang ở đâu? Cô đang ở cái chỗ chết tiệt nào vậy?
Chuyện này đang vượt quá giới hạn một trò đùa. Tôi đã mất ba ngày tìm kiếm. Tôi đã tới tất cả các cửa hàng thập niên hai mươi mà tôi nghĩ ra và khẽ gọi “Sadie”? vọng qua các giá quần áo.
22 Chuyện này kỳ quặc thật. Tôi thật sự không biết chắc chuyện gì đang diễn ra.
Bố con tôi hẹn nhau tại quán Lingtons trên đường Oxford, vì nó ở giữa và cả hai đều biết.
23 OK. Đây sẽ là nơi cuối cùng, nơi sau rốt tôi tìm kiếm. Đây là cơ hội cuối cùng của cô. Và tôi hy vọng cô sẽ cảm kích trước nỗ lực của tôi.
Tôi mất một tiếng đi tàu tới St Albans và hai mươi phút đi taxi nữa để tới Archbury.
24 Nó thật hoành tráng. Nó thật lộng lẫy. Nó đẹp gấp triệu lần bức tranh ở ngôi nhà đó.
Tôi đã ngồi trước bức chân dung của Sadie ở Phòng tranh Chân dung London hai tiếng rồi.
25 Tôi chưa bao giờ trả thù ai. Và tôi thấy chuyện đó còn khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều. Chú Bill đang ở nước ngoài và không ai có thể liên lạc được với chú ấy.
26 Nó là tin giật gân. Nó là tin trang nhất trên mọi tờ báo. Mọi tờ báo.
Bill “Hai Đồng Xu Nhỏ” Lington đã “làm sáng tỏ” lịch sử của mình. Một cuộc phỏng vấn lớn, một-một trên tờ Mail, và tất cả các tờ báo khác ngay lập tức nhảy bổ vào.
27 “Thưa quý vị. ” Tiếng tôi vang to quá nên tôi phải dừng lại và hắng giọng. Tôi chưa bao giờ nói vào bộ loa phóng thanh lớn thế này, và mặc dù trước đó tôi đã thử âm thanh bằng cách nói “A lô Wembeley, một-hai, một-hai” nhưng tiếng phát ra nghe vẫn hơi sốc.