41 Tan học xong tất cả bọn nó cùng trở về biệt thự với nhau nhưng chỉ có Yuki là đi chung xe cùng với Reji nên về chậm hơn ''Reji cảm ơn anh'' Yuki bước xuống xe rồi cúi đầu chào Reji ''Nếu được tôi sẽ đưa em về mỗi ngày'' Reji nháy mắt cười ''Dạ thôi không cần đâu ạ em làm phiền anh rồi'' Yuki đóng cửa xe lại ''Mai gặp nhé anh đi đây'' Reji cười rồi phóng xe thẳng đi Yuki đứng lại mỉm cười 1 lúc rồi dải bộ vào trong biệt thự Chợt có 1 chiếc xe ô tô đen xuất hiện dừng lại trước cổng biệt thự ''Yuki cô chờ ta với'' Bá tước Dacula bước xuống khỏi chiếc xe ''Ủa ngài Dacula muộn rồi sao ngài đến đây ạ'' Yuki quay lại ''Ta có việc muốn nói chuyện với mọi người nên mới đến đây gấp như vậy'' Ông mở cửa rồi chống chiếc gậy bước vào ''Chuyện quan trọng sao ??'' Yuki ngơ ngác nhìn ông ''Mà liệu người vừa rồi có phải là Ngài ReJi'' Ông díu mày nhìn Yuki ''Ngài biết anh ấy sao'' Yuki ngạc nhiên ''Sao cô lại gặp được ngài ấy'' ''Anh ấy là hội trưởng hội học sinh ở học viện, chúng tôi vừa gặp nhau sáng nay'' Yuki ngẫm lại nói ''À vậy sao'' Ngài bá tước thở dài ngài Đế Vương ReJi đên đây từ bao giờ vậy, ngài chỉ nghe qua ngài Kell nói chứ chưa hề gặp cậu ta, cậu ta còn trẻ như vậy đã là một đế vương rồi sao????? y''Không lẽ ngài biết anh ấy sao'' Yuki chợt nhìn vẻ mặt của ông ''À không sao, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện'' Nói xong ông đi thẳng vào bên trong biệt thự để lại Yuki với dấu hỏi chấm lớn ở đằng sau Bên trong phòng khách tất cả đã có mặt đầy đủ không gian không những không yên lặng mà còn ồn ào hơn thường ngày, có vẻ như bọn hắn cũng để dễ chịu và mở lòng hơn nhiều rồi ''Yuki nó đi đâu mà bây giờ còn chưa về nữa'' YUl chống hông bực mình đi đi lại lại ''Hình như là đi cùng hội trưởng Reji đây'' Haru tựa lưng vào ghế nói ''Sao hả thằng cha đó dám.
42 Ráng chiều ta xuống che lấp bầu trời trong xanh thay vào đó là 1 bầu trời yên tĩnh một màu đỏ cam, tất cả học sinh rộn rã ra về những thiếu gia đại tiểu thư úy tộc họ cùng nhau vội vã về nhà đến đến thật kịp bữa tiệc khiêu vũ của hoàng gia ai nấy đều rất háo hức, Yuki thở dài sải bước bước từng bước ra khỏi sân trường cũng đã khá lâu rồi cô không biết ba mẹ cô sẽ ra sao nếu như không thấy cô và còn trường học cô cũng đã bỏ lỡ quá nhiều bài học nhưng cô lại không muốn rời khỏi nơi này vì cô đã quen có cảm giác có được bọn hắn bên cạnh và quan trọng là Shou cô càng không muốn rời xa biêt là vậy nhưng còn gia đình cô sẽ ra sao nếu như cô không trở về.
43 ''Tất cả mọi người cảm ơn vì đã dành thời gian để tới vũ hội của ta'' Ngài Kell từ bậc thềm tối cao đi xuống ngồi lên chiếc ngai vàng Những tiếng vỗ tay vang lên rộn rã khắp lâu đài ai ai cũng phải ngước lên trên ngắm nhìn những viên kim cương tuyệt đẹp họ như được bảo vệ ở trong lồng kính trong suốt, những khuôn mặt tuấn tú họ như là 1 người những vẻ đẹp lịch lãm quyến rũ khiến cho người ta không thể kìm lòng được ''Mục đích bữa tiệc này diễn ra là vì thứ nhất ta muốn gửi lời cảm ơn Đế Vương ReJi đến thăm Vương Quốc của chúng ta'' Ngài Kell cười rồi bước đến theo sau ngài là ReJi trong bộ trang phục rất lịch lãm''Kính chào tất cả mọi người ta là Đế Vương ReJi thật vinh hạnh khi được đến thăm Vương Quốc này, mục đích ta đến đây là vì muốn học hỏi những điều thú vị ở nơi này và quan trọng ta đã vô tình gặp được ĐỊNH MỆNH CỦA MÌNH'' ReJi cúi đầu cười bí ẩn khiến cho tất cả mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên và những dấu hỏi chấm to đùng, bọn hắn cũng khẽ nhìn sang ReJi, Shou chống tay khẽ díu mày ánh mắt xanh nhìn về phía ReJi''Kia chẳng phải là tên Hội Trưởng đó sao'' Yul chỉ tay lên ''Đúng rồi đấy'' Misa gật gù nói Yuki ngước mắt nhìn lên ReJi '' Anh là đế vương sao.
44 Yuki chợt cảm thấy lạc lõng trong một không gian như vậy ai cũng có người mình yêu bên cạnh ai cũng được bên nhau và tìm được nhau còn cô thì sao.
45 Cả không gian như ngưng lại sau câu nói của Shou tất cả như tĩnh lặng chỉ nghe và cảm thấy được duy nhất hơi thở của hai ngườiYuki tròn to mắt, sắc tím ngưng lại, Shou !! Anh nói gì vậy ?? Anh nói rằng cô không được ở bên ReJi không được di cùng ReJi ?? Tại sao.
46 Tất cả rời khỏi Cung Điện bước lên chiếc xe trở về Dinh Thự, trên xe ai nấy đều rất hạnh phúc và vui vẻ, Yul tựa đầu vào vai của Rain rộng mà rất ấm áp như được che chở vậy, Rui và Haruhi chí chóe như trẻ con rồi 1 lúc lại lăn ra cười, Rin thì nằm gọn trong lòng Fin, Misa với Tamaki ngồi đọc tạp chí 1 cách yên tĩnh còn riêng Yuki cô nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ với ánh mắt vô cảm như không muốn suy nghĩ đôi môi nhỏ không hề hé lên 1 niềm vui nào còn Shou tựa lưng vào ghế sau vừa trâm ngâm vừa mệt mỏi, không thể hiểu được hai người này đang nghĩ gì nữa sao mà lạnh lùng sao mà xa cách quá vậyThời gian đâu còn nhiều nữa, Yuki - Shou hai người có biết chỉ cần hai người quay lưng lại và vĩnh viễn không thể nhìn thấy nhau nữa không, thời gian sẽ đưa hai người trở về với cuộc sống ban đầu, không còn được nhìn thấy nhau nữa liệu có ổn không ?? Không còn được bên nhau nữa !! Thì ai sẽ đau nhiều hơn ai, và ai là người chịu tổn thương nhiều nhất, có lẽ định mệnh muốn đùa giỡn tình yêu của hai người nữa rồi 6 ngày nữa chỉ còn lại 6 ngày nữa, sẽ ra sao đây khi 1 trong hai người không ai dám mở miệng nói rằng cần nhau, và yêu nhau.
47 Tiếng chuông nhẹ nhàng kết thúc giờ học của khóa 1, tất cả các học viên xuống sân trường rồi đi vào căn teen, vừa di vừa tán chuyện rồi hỏi bài đủ các kiểu, cả lớp đều xuống hết Canteen chỉ còn mình Yuki ở lại, quái lạ sao cô không thấy Shou đâu cả, chỉ là vừa hết tiết thôi mà, anh ta đi đâu mà nhanh quá vậy ??Yuki ôm tập bản nhạc bước tới phòng nhạc tiến tới cây đàn Piano to đen bóng không có 1 chút dính bẩn, có lẽ là do nó luôn được cô thanh nhạc lau cẩn thậnYuki mở to cánh cửa sổ ra những làn gió trong mát lùa vào căn phòng tấm rèm cửa đu đưa chơi đùa cùng những ngọn gió, Yuki chợt mỉm cười nhẹ rồi ngồi xuống chiếc ghế, đặt bản nhạc trên ngăn đàn, đôi bàn tay của cô nhanh như thoắt chạm nhẹ lên phím đàn từng âm hưởng phát lên khiến người nghe như bị mê hoặc từ hồi nhỏ mẹ cô đã dậy cô chơi piano lúc đầu những tiếng nhạc của cô rất tệ cố gắng rồi cố gắng vậy mà vẫn thế không tốt lên chút nào, lúc đó cô đã quyết định từ bỏ cho dù mẹ có nói bất cứ điều gì, sáng hôm đó cô đi qua căn phòng Piano cô đã nhìn thấy mẹ - à không phải mẹ mà đó là 1 THIÊN THẦN đag chơi đàn nắng ban mai xuyên vào qua cửa sổ và rực sáng lên khuôn mặt bà mái tóc bay theo gió ánh mắt nhắm lại tận hưởng những tiếng nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng mê hoặc lòng người, lúc đó ba của cô đi ngang qua, ông mỉm cười nhìn vào trong căn phòng ''Đó có phải là thiên thần không Yuki'' Ông chắp tay sau lưng nói ''Thiên Thân ??'' Yuki khó hiểu nhìn lên trên mặt ông''Mẹ con chơi Piano rất giỏi và cả khả năng ca hát , mẹ con từng là 1 hoa khôi và cũng là 1 chủ tịch câu lạc bộ Piano cả trường mẹ con giành rất nhiều giải thưởng danh giá về Piano rồi từ từ lân sang thế giới tiếng đàn của mẹ con nó nhẹ nhàng và thật sâu lắng như ánh nắng ban mai trong sáng tinh khiết, mẹ con đã được các giáo sư nổi tiêng ở đại học Harver mời sang làm giáo viên thanh nhạc ở trường đại học giỏi và danh giá nhất thế giới, mẹ con như 1 ngôi sao trong bầu trời đêm của ta vậy, chính vì tiếng đàn của mẹ con ta đã vô tình gặp được mẹ con, 1 người con gái dịu dàng, thuần khiết đẹp tựa như 1 thiên thần, ta đã bị tiếng đàn của mẹ con mê hoặc và ta đã dần dần yêu mẹ con rất nhiều'' Ông ngước mặt ra cửa sổ nghĩ về quá khứ, 1 quá khứ thật đáng yêu và ngọt ngào phải không ??Lúc đó cô chợt hiểu ra rằng mẹ đã cô gắng như thế nào để có được 1 tiếng nhạc mê hoặc lòng người như thế nào cũng có đôi khi chính tiếng nhạc này mà định mệnh đã đưa con người ta gặp nhau, lúc đó cô đã rất cố gắng cô gắng không ngừng nghỉ để có được tiếng nhạc như ngày hôm nayMỗi lần chơi nhạc đó là lần cô cảm thấy vui vẻ hạnh phúc mỗi lần cất lên những lời hát là lúc đó cô muốn gửi tới 1 ai đó, bản nhạc đó là những dòng nhạc cô gửi gắm hết tất cả những tình yêu của cô vào trong đo nó dành cho 1 người con trai lạnh lùng, 1 người cô chỉ dám ngắm nhìn từ xa chưa bao giờ dám gần lạAnh à !! Những bài hát này anh hãy lắng nghe nhé !! Em muốn nói, em muốn nói rất nhiều điều với anh, bài hát này là tình cảm của em dành riêng cho anh để ah có thể hiểu được em yêu anh đến như như thế nào There are three words, that I’ve been dying to say to you (Chỉ có 3 từ, mà tưởng chừng như em chết lặng để thổ lộ với anh.
48 11h tiếng chuông trường vang lên thật nhẹ nhàng trong không gian yên ắng, các khối lớp ầm ầm như cái chợ rời khỏi lớp học, Yuki vươn vai đứng dậy chợt nhìn sang Shou anh vẫn nằm đó gương mặt thanh tú lúc ngủ của anh bây giờ thật tuyệt đẹp, vẻ đẹp này khiế biết bao nhiêu người thèm thuồng, mơ ước, làn mi cog dài và đôi mắt xanh lạnh ẩn sâu trog làn mi, hai màu tóc của cô và anh giống y như nhau, nâu ánh đổ mê hồn cộng thêm những đường nét thanh tú và tài năng chơi Piano cực giỏi mê hoặc hết mọi thứ xung quanh, ai cũng phải ghen tỵ với sắc đẹp của hai ngườiCàng nhìn anh cô càng bị hút hồn bở vẻ đẹp đó của anh, trái tim cô đập rất nhanh, không thể kiểm soát lại, cô nhẹ nhàng tới gần bên anh , chạm nhẹ đôi tay vào gương mặt đó, cảm nhận được hết mọi thứ, một tình yêu đơn phương luôn được cô chôn sâu trong lòng.
49 1 buổi sáng đẹp trời, những tia nắng chiếu gọi qua khung cửa kính chiếu thoáng qua 1 khuôn mặt vẫn đang còn say giấc mộng, 1 gương mặt xinh đẹp nhưng chứa sau những vẻ đẹp đó là một nỗi buồn khuôn mặt lộ rõ ra vừa lạnh vừa nhạt nhòa những nỗi buồn, ngay cả trong mơ cũng chưa từng dám mơ được hạnh phúc bên cạnh người đó và được người đó yêu thương, hình ảnh người con trai đó hiện rõ ra, khuôn mặt tuấn tú mái tóc nâu đỏ bay trong gió anh đang giơ tay ra trước mặt 1 người con gái xinh đẹp phải nói rằng cô ta quá đẹp nhưng hình như cô đã gặp cô gái đó rồi nhưng cô vẫn không nhớ rõ cho đến khi người con trai đó lên tiếng gọi tên cô gái đó ''Yui'' Yui sao ?? Là Yui sao ?? Nhưng không phải mọi người bảo rằng Yui đã đi rồi sao, Yui đã về với Thiên Giới rồi hay sao, tại sao bây giờ cô lại nhìn thấy cô ta, cô ta mỉm cười thật hiền dịu khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn chứa chan sự đau buồn, mái tóc vàng kim lướt bay trong gió cùng những cánh hoa ah đào miên man 1 bầu trời đêm lạnh lẽo ''Shou !! Ngài đi với em chứ'' Cô gái đó giơ tay ra trước mặt người con trai tuấn tú trước mặt - Shou trên môi anh nở nụ cười hạnh phúc ánh mắt anh lúc này nó ấm áp quá, bình yên quá một gương mặt đẹp đến khó tả, nụ cười như 1 mê cung rộng lớn mê hoặc khiến cho người ta đi mãi đi mãi cũng không thể nào thoát được ra khỏi vòng mê cung đó, chính nụ cười này làm cô xao động nhiều hơn, yêu anh nhiều hơnNụ cười anh vẫn chỉ giành cho cô gái ấy, tình yêu của anh luôn giành cho cô ấy, trái tim của anh đến tận giờ phút này vẫn không thể quên hình bóng cô ấyNụ cười đó tôi khao khát một lần muốn có được mong muốn 1 lần anh nhìn tôi bằng ánh mắt thật sự ấm áp và nụ cười rạng rỡ chứ không phải như hiện tại tôi nhận được gì ngoài hai ánh mắt lạnh lẽo và nụ cười băng giá ánh mắt vô cảm của anhTim đau lòng quặn thắt phải đến khi nào anh mới hiểu được, hiểu được tình cảm của tôiAnh nắm lấy tay Yui ôm lấy Yui như 1 bức tranh hoàn mỹ đến tuyệt đẹp anh và cô ấy đẹp như Thiên Hoàng - Ngọc Nữ ( hê hê tg bịa đấy, cho lời văn nó đỡ cổ hơn ^^ không có thực đâu nhớ)Nhìn ánh măt đó khuôn mặt đó hiểu được anh đã hạnh phúc đến trừng nào khi có Yui ?? Nhưng tim tôi vẫn cố chấp vẫn yêu anhAnh cùng cô gái đó hạnh phúc bay lên bầu trời ngàn sao đi, Yuki chjay lại hét lên ''Shou à làm ơn xin anh đừng đi, đừng bỏ tôi lại.
50 ''Yuki. . . Yuki nó biến mất rồi'' Giọng nói của Yul vang lên trong không gian yên lặng, Shou ngồi bật dậy ánh mắt xanh thẳm mở to khẽ dao động ''Yuki.
51 '' Tránh ra đừng ngăn cản ta'' Shou tàn ác nhìn bá tước''Tôi không thể cho ngài đi được'' Ông vẫn cố gắng ngăn cản Shou dù biết rằng chắc chắn sẽ có chuyện gì xảy đến với mình ''Ta nói lần cuối cùng TRÁNH - Ra'' Shou gằn từng chữ, sự tàn ác trong anh ngày càng được lộ rỗ, ánh mắt xanh dương gần như sắp chuyển thành màu đỏ của quỷ dữ, khuôn mặt anh vô cảm nhìn ông ánh mắt chứa đầy sự tức giận, anh biết rõ luật cấm của nơi đây nhưng anh có thể ngồi yên sao ?? Ngôi yên khi không biết được rằng người con gái anh yêu ở đâu sao ?? Cô ấy đang làm gì có gặp nguy hiểm không ?? Anh đang vô cùng lo lắng lo lắng đến tột độ ngay bây giờ anh chỉ muốn tìm thấy cô, nhìn thấy cô bình an, ôm cô vào lòng, được nhìn thấy ánh mắt đó nụ cười thiên thần đóYuki !! Cô đang ở nơi nào ??Ông bá tước đổ mồ hôi khuôn mặt thoáng lên sự sợ hãi người trước mặt ông biết rõ anh thật sự mạnh và nguy hiểm đến như thế nào thậm chí cả sức mạnh của ngài Kell cũng không thể kìm lại những sức mạnh khủng khiếp đó ẩn sâu trong Shou, Shou từ nhỏ anh đã rất hồn nhiên và con nít rất hòa đồng rồi cuối cùng đến năm 17t anh đã trở thành 1 con người hoàn toàn khác, Máu Lạnh - Ngang Tàn - Khủng Khiếp, khi đã ra tay anh chắc chẵn sẽ phải giết chết người đó, 1 sức mạnh quá khủng khiếp có thể tiêu hủy được cả thế giới Vampire này''Ta hỏi lần cuối ông có tránh ra không'' Từng giọng nói lạnh lẽo như xuyên thấu tim người nghe''Tôi.
52 Ráng chiều tà đã hiện rõ lên bầu trời hầu như ban ngày ở đây đều rất ngắn dường như chỉ có 4 tiếng là nhiều, những làn gió làn bay đùa trên bầu trời, ở ngoài mọi người đã tấp nập ồn ào hơn, tất cả đồ dồn ra đường, những chiếc đèn phố mờ ảo hiện lên, những cửa hàng cửa hiệu tấp nập đón khách, ban ngày thì thật yên tĩnh không một bóng dáng, cả thành phố chìm trong im lặng không 1 tiếng nói chỉ nghe được những tiếng lá cây và những tiếng chuông to của tòa tháp cao trong lâu đài, nhưng còn về tối thì lại là 1 không gian khác hoàn toàn như là 2 thế giới riêng vậy Chiếc xe độ lại trước cổng biệt thự bóng đêm, Yuki bước xuống dải bước vào trong nhà, những sao hôm nay mọi người yên tĩnh quá vậy, không có 1 tiếng nói ngôi biệt thự như chìm vào trong hư vô Yuki đẩy cánh cửa lớn ra, là 1 không gian tối chỉ có những ánh đèn nến xanh đỏ, cam, vàng mờ nhạt, cô cảm thấy khá rùng mình vì cái không gian này giống y như lúc bọn cô vừa bước chân vào ngôi biệt thự này, cô đi theo dãy hành lang dải thảm đó bước tới căn phòng lớn Yuki chợt mở cánh cửa ra, thì đập vào mắt cô là 1 không gian ngạt thở vô cùng, tất cả mọi người đều rất căng thẳng, bọn nó cũng vậy, ánh mắt ủ rũ vì buồn, Yul vẫn đi đi lại lại, còn có cả bá tước nữa.
53 ''Shou. . . '' Yuki vô thức gọi tên anh rồi chạy đến bên gường anh, ngay lúc này cô cô cảm thấy tim mình đau đến biết nhường nào sao cô lại có thể bỏ đi một cách vô tình như vậy, cô tự trách bản thân mình thật vô dụng nếu không vì cô anh sẽ không như vậy, anh sẽ không bị như vậy.
54 ''Yuki, Yul chúng ta xuống vườn hoa hồng 1 chút đi'' Misa mở cửa phòng Shou ló mặt vào''Có chuyện gì sao '' Yul quay lại nhìn Misa ''Tiệc trà thôi mà'' Misa nháy mắt cười nhẹ ''Được rồi'' Yul đứng dậy vươn vai ''Mọi người xuống trước đi tao xuống sau'' Yuki cầm trên tay lọ dược thần di tới bên cạnh gường Shou ''Được rồi xuống nhanh nhé'' Đồng thanh tập 1, Misa đóng cửa thật nhẹ nhàng, để lại Yuki bên trong với những lo lắng dành cho người con trai trước mặt ''Ngủ như vậy đủ chưa hả !! Anh có dậy không hả hay cứ muốn ngủ mãi như thế'' Yuki ngồi xuống tháo nhẹ chiếc bình khí thơm, uống 1 chút huyết sắc rồi từ từ hôn nhẹ lên đôi mô của Shou hai ánh mắt cùng nhắm cùng hòa quyện trong những cảm xúc lẫn lộn ngọt ngào nhưng chỉ thắc mắc rằng lệu người con trai đó có cảm nhận được hơi ấm này của cô không ?? Cảm thấy rằng cô lo lắng cho anh như thế nào Làn gió nhẹ lùa vào kheu cửa sổ bay nhẹ nhàng mái tóc của Yuki cô từ từu rời khỏi bờ môi nam tính quyến rũ đó gương mặt cô kề sát mặt anh ''Tỉnh lại đi !! Anh muốn chết sao mà cứ ngủ hoài vậy hả !! Con heo này !! Anh biêt em lo lắng cho anh đến như thê nào không hả, anh mà tỉnh dậy thì chết chắc với em'' Cô hôn nhẹ vào gương mặt anh nói thật nhỏ thật nhẹ nhàng '' Anh hãy tỉnh lại đi nhé'' Nói xong Yuki mỉm cười đứng dậy rồi từ từ nhẹ nhàng bước ra cửa đóng lại cùng với những làn gió mát lạnh lùa vào, ánh mắt xanh dương khẽ mở ra trên môi nở ra khóe miệng cong cong hiện ra 1 gương mặt đẹp hết sức hoàn mỹ, anh từ từ ngồi dậy bộ ngực trần hiện ta săn chắc 1 body quá hoàn hảo khóe miệng anh cong lại ánh mắt xanh nhìn theo từng bước chân của YukiThật ra là anh đã tỉnh lại từ hôm trước nhưng anh vẫn cứ giả vờ để xem rằng để thay được rằng tình yêu của cô, thấy rằng sự lo lắng của cô dành cho anh nó như thế nào, cô đã sập bây mà lại không hề hay biết, từng hạnh động lời nói của cô thật sự đã làm cho anh rất hạnh phúc và khiến cho trái tim anh đập rộn lên vì cô''Yuki em sẽ không thoát khỏi tôi được nữa tôi - Tình Yêu Bé Nhỏ Của Tôi'' Ánh mắt xanh rực sáng, anh nở ra một nụ cười.
55 ''Mai sẽ là thời điểm mặt trăng máu xuất hiện'' Làn môi đó cong cong 1 linh hồn xinh đẹp đang đưa ánh mắt xanh lạnh lẽo ra nhìn lên bầu trời đêm ''Nhanh vậy sao'' ReJi điềm tĩnh nói ''TA MONG NGÀI KHÔNG QUỂN BẢN GIAO DỊCH CỦA CHÚNG TA'' Linh hồn đó quay lại đưa ánh mắt nhìn người phía trước mặt ''Tất nhiên ta không quên nhưng.
56 Yuki khoác túi sách đi dải bước tới vườn hoa hồng của trường, ở đây tối nào cũng vậy thật lung linh và huyền ảo những bông hồng nở rực rỡ và những chùm đèn đủ màu sắc làm nổi bật lên cả 1 khu vườn, một giọng hát thật nhẹ nhàng ở đâu đó thoang thoảng vào tai cô Này tình yêu nhỏ bé, em có nghe không? Những nỗi niềm anh gửi theo gióBằng khúc hát yêu thương và nỗi nhớ đong đầyCảm ơn em vì đã đến bên đời anhTừng lời hát nó như xuyên vào trong tâm can cô, giọng hát nhẹ nhàng này ấm áp này còn ai khác nữa ngoài ReJi, ánh mắt ím khẽ dao động cánh tay cô ghì chặt lấy chiếc túi sách, từng hơi thở cảm tưởng như nó rất nặng nọc ''Anh ReJi'' Yuki chợt khẽ gọi tên anh ReJi bước ra khỏi bóng tối tên tay anh cầm 1 bông hồng đỏ rực được bó thật trang trọng và đẹp đẽ '' Anh bị lộ sớm như vậy sao'' Yuki nhìn vào ánh mắt xanh nhạt đó cô chỉ có thể nở 1 nụ cười gượng gạo !! Làm sao để dũng cảm nói đây , làm sao để có thể mở miệng khi tất cả những tình cảm đó của anh dành cho cô khiến cô không muốn ay dứt lương tâm ''Bó hoa hồng này anh muốn dành tặng riêng cho người con gái trước mặt anh, người mà anh YÊU THƯƠNG NHẤT'' ReJi giơ bó hồng ra trước mặt Yuki miệng anh khẽ nở nụ cười ấm áp Yuki căn chặt môi cánh tay phải cầm chặt lấy chiếc quai túi sách, khuôn mặt cứ thế mà cúi gằm xuống không 1 câu trả lời ''Yuki ?? Em có chuyện gì sao'' ReJi chợt lây người cô ''Em.
57 ''Qủa cầu đó. . . . . ??'' Bọn hắn nhìn nó thật chăm chú những viên kim cương bên trong thật lấp lánh và sáng rực tỏa ra cả một không gian ''Vẫn không hiểu sao'' Ông quay lại hít 1 hơi thật dài rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện trước mặt bọn hắn Những ánh mắt trầm ưu lạnh lẽo nhìn vào ông như 1 dấu hỏi chấm lớn cả không gian như ngưng lại đợi 1 lời nói từ miệng ông ''Đã tới lúc rồi.
58 ''Xin lỗi vì có lẽ ta khồng thể làm khác được nữa, ta làm điều này là vì lợi ích của Vương Quốc này cũng chính là vì lợi ích riêng của các con'' Đáp trả lại lời nói đó là những ánh mắt im lặng xen khẽ đau thương, những bàn tay đan xen vào nhau không thể nói cũng chẳng thể ngăn lại, vì bọn hắn còn có thể làm gì được nữa rồi cuối cùng bọn nó cũng sẽ phải rời đi, nhưng sao có thể khi bọn hắn đã quá yêu bọn nó.
59 ''Thật không hổ danh là Đế Vương của Vương Quốc này !! Ngài Kell'' Từng lời nói của người đó như là những ý mỉa mai và đầy oán hận mà bà dành cho người đàn ông đó Ông lại không hề trả lời rất điềm tĩnh nhìn bóng hình đó lấy bề ngoài che lấp đi hết những cảm xúc bên trong, không thể ngờ cũng không thể tin là bà ta đã trở về trở về và hồi sinh 1 cách bí mật mà ông lại không hề hay biết được điều gì ''Tại sao bà lại.
60 ''Chuyện. . chuyện gì thế này. . sao. . ta lại không thể di chuyển được thế này'' Ánh mắt sắc đó lập tức được thu hồi lại bằng ánh mắt tím của chính chủ nhân của thân xác này, cánh tay run run bà ta không thể chuyển động được cả cả nhân của cơ thể này nó đã phản ứng lại - Chết tiệt con bé này nó dám.