21 CHAPTER 21: SOMEONE WAS DIE Bước. Bước. Bước. Tiếng bước chân dồn dập. Không một chút cảm xúc. Không một chút đau thương. Lòng tôi trống rỗng. Như muốn phát điên lên.
22 CHAPTER 22: SOME THING SERIOUS. " Yuu à! ANh đang làm gì vậy?" Tôi nhìn anh, đang vui đùa cùng những chú bướm. Anh khẽ mỉm cười, và quay lưng bước đi.
23 CHAPTER 23: Cuốn Sách Còn Sót Lại Và Những Thắc Mắc Được Giải Đáp. Cầm cuốn sách về nhà bằng thái độ thận trọng nhất có thể như sợ rằng sẽ bị phát hiện, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào đặt cuốn sách đó xuống bàn, ở phòng mình.
24 CHAPTER 24 : Back To Death City Chuyến tàu đi tới thành phố Tử Thần. Cũng như lần trước, tôi đi, không cho ai biết. nhưng, lần này, không có anh ở bên cạnh.
25 CHAPTER 25: Lời nói dối, minh chứng của tình yêu bất diệt. " Đây là đâu?" tôi tỉnh dậy, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Bên cạnh, người hầu nữ trông như thây ma đang vắt chiếc khăn ướt, đưa cho tôi " Cuối cùng thì cô cũng đã tỉnh rồi! Cô bị bất tỉnh! hoàng tử đưa cô về!" " Hoàng tử?" Tôi nhìn cô ta, không tin vào những gì mình đang nghe thấy " Hoàng tử đưa tôi về sao?" " Đúng vậy!" Cô ta nhìn tôi, ánh mắt không chút cảm xúc.
26 CHAPTER 26: LÀM THẾ NÀO ĐỂ GIÀNH ĐƯỢC TRÁI TIM ANH? SÁng sớm hôm sau, khi mà tôi tỉnh dậy, cái khung cảnh quen thuộc ấy lai đập vào mắt tôi. Tôi. . .
27 CHAPTER 27: Thử Thách Ở Thế Giới Của Thần Linh " Ta không nói dối, Hoàng Yến ạ!" ÔNg ta nói, như nhìn thấu tâm gan của tôi " Ta không muốn những cô gái tốt chết oan, vì thế, cô về đi!" " Không!" Tôi nhìn ông ta đầy cương quyết " Làm sao ông biết được người con gái kia đã chết? Nhỡ cô ấy chỉ bỏ đi thì sao? Ông.
28 CHAPTER 28: Đường đến chiếc rương Trò chơi tử thần chán hơn tôi tưởng rất nhiều. nói thật ra là đi từ nãy đến giờ sóng yên biển lặng, chẳng có nổi lấy một cái bẫy gì là đặc sắc cả.
29 CHAP CUỐI: Mở Hay Không? Một giây. Hai giây. Tất cả những gì trong tầm mắt tôi giống như có một màn suơng mù đnag bao lấy, càng lúc càng mất định hướng.