21
── Căng Uyên Lâu ──
“Ngạn, ngươi không cần như vậy!” Khải mạnh mẽ đoạt đi ly rượu trong tay Diệu Ngạn, “Đều là ta không tốt, ngươi đánh ta mắng ta cũng không có vấn đề gì, nhưng ngươi không cần cả ngày uống rượu lấy bản thân ra để xả giận a!”
Từ lần trước ma xui quỷ khiến vừa hôn liền bị Tiểu Tứ bắt gặp, Khải đã nghĩ hoàn toàn không có mặt mũi tới gặp bằng hữu Diệu Ngạn này! Hắn ta cũng không biết hai người bọn họ sau đó đã xảy ra chuyện gì, chính là ngày đó sau khi về nhà đã không còn thấy bóng dáng hai người.
22
“Ba!” Tiếng tát tai thanh thúy vang lên trong căn phòng hắc ám, Chung Ly như trước một thân hồng y bị một cái tát đánh ngã trên mặt đất! Khóe miệng hơi hơi tràn ra tơ máu, chính là hắn ta vẫn đang không có phản kháng cái người ngồi trên cao kia!
“Vì sao không tuân theo mệnh lệnh của ta?!” Hai mắt người nọ tràn đầy tức giận trước nay chưa có trừng Chung Ly, “Trả lời ta!”
“.
23 Trong phòng, trừ bỏ chủ tớ ba người Kì Viêm thái độ tương đối câu nệ, một đám còn lại kia đều là tản mạn vô chương, Phạm cùng Tuyền giống như hai con hồ ly vậy, ác thú mười phần mà nhìn ba người Kì Viêm, mà Vận Thục đã sớm kéo Tiểu Tứ hỏi han.
24 Diệu Ngạn quay đầu sang chỗ khác, một bộ không thèm để ý. Khả Vận Thục trong lòng hiểu được, hắn đây là rất muốn nghe xem cái chuyện xưa này, thế là lại cười khẽ vài tiếng xong, chuyện xưa bắt đầu rồi.
25
Không phải oan gia không chạm trán, lời này một chút cũng không sai! Đối với Thần cùng Sí mà nói, là như thế!
Tuy rằng trên đầu Thần còn đứa con đang ngồi tay cầm mứt quả, vẻ mặt nghiền ngẫm mùi vị; tuy rằng Sí là đi cùng Kì Viêm, lấy thân phận khách nhân ở trong này; tuy rằng Phong và Hàn phân biệt đứng ở phía sau bọn họ; tuy rằng còn có một đám đại nhân vật ở đây; nhưng vẫn ngăn không được hai “đầu ngưu” này khai đấu!
“Lời ngươi mới nói vừa rồi là ý gì? Ngươi dám nói tộc nhân của ta bất trung?”
“Ý trên mặt chữ, thích hiểu sao thì tùy ngươi!”
“Hỗn trướng, người Thao Liễm ta há để cho ngươi vu tội?!”
“Xì, chê cười! Ta thật muốn vu tội, ngươi quản được sao?”
“Ngươi mắng ai ta cũng không quản, nhưng ngươi vũ nhục tộc của ta chính là không được!”
“Kỳ quái, ta lúc nào vũ nhục tộc nhân của ngươi? Ta chỉ là nói ‘sao lại không có khả năng’ mà thôi!”
“Ngươi già mồm át lẽ phải!”
“Ngươi mạc danh kỳ diệu!”
“Ngươi vô lại!”
“Ngươi thần kinh!”
“Đủ rồi!” Phong cùng Hàn không thể nhịn được nữa đồng thời quát, “Hai người các ngươi câm miệng hết đi!”
“.
26
Tiểu Tứ bất thình lình phát bệnh khiến mọi người ở đây một cái trở tay không kịp! Thân là hoàng đế tiền nhiệm, lại là phụ thân của Tiểu Tứ Tuyền ra quyết định!
Dựa theo chỉ thị của hắn: Diệu Ngạn giao cho song bào thai ứng phó; Diệc Ưu gặp Kì Viêm xong, tâm tình cũng rất không ổn định, tình huống củaTiểu Tứ hơi chút ổn định xòng, liền đem Diệc Ưu còn có đám người Kì Viêm chờ đều giao cho Thấm Diêu chiêu đãi; mà chính mình cùng Phạm lưu lại là trông chừng Tiểu Tứ đang ngủ!
Kì Viêm đối bệnh tình của Tiểu Tứ cũng không phải cảm thấy quá hứng thú, cũng không hỏi quá nhiều, biết điều mà dẫn thuộc hạ rời đi, nhưng Diệu Ngạn bên này liền khó làm.
27
“Các ngươi đang làm gì?” Diệu Ngạn vài bước tiến lên hỏi Vận Thục.
Mạc Ngữ vừa nhìn thấy Diệu Ngạn, buông vạt áo của Vận Thục xuống, ánh mắt tối lại, nước mắt không ngừng trào ra, giống như cả người mất đi hy vọng.
28
Qua vài ngày, Du Kiềm theo như lời Diệu Ngạn, kết quả ở Cầm Yến quán thuận lợi tìm được Phạm coi như là tộc trưởng đương nhiệm.
Phạm thấy ông đến cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn mời ông vào phòng.
29
“Tiểu Tứ?!”
“Ân!” Tiểu Tứ giơ quyển sách cầm trên tay nói: “Trong này ghi lại không có quy định nhất định phải là đồng nữ, chỉ nói nhất định phải dâng lên đứa nhỏ mười lăm tuổi dùng qua xạ hương, chưa qua nhân sự, cho nên ta lời nói hẳn là không có vấn đề!”
Tuyền vỗ vỗ trán của mình, “Tiểu Tứ, hiện tại không phải vấn đề tìm ai dâng lên đi.
30 Không khí trong phòng rất trầm muộn, bốn người vây quanh bàn thành một vòng, thế nhưng ai cũng không lên tiếng, màn kích thích thị giác vừa rồi khiến Tiểu Tứ cùng Khải khiếp sợ thật sự quá lớn! Mà Thấm Diêu cũng không biết nên nói như thế nào.
31 Đã giữa trưa, trong phủ tướng quân một mảnh an bình thoải mái. Thần và Phong mang Tinh Nhi, một nhà ba người vây quanh bàn ăn đang vui vẻ ăn, nhưng một vị “khách không mời mà đến” đã đến đánh vỡ hết thảy.
32
“Nga? Không biết Tứ điện hạ có nghi vấn gì?” Kì Viêm ngoài mặt cung khiêm hữu lễ, vừa ý để đã bắt đầu âm thầm tính toán gì đó.
Tiểu Tứ thản nhiên cười, biểu tình đẹp ngay cả Vận Thục cũng cảm thấy không bằng, “Thao Liễm vương còn tính toán muốn Kỳ Nghệ sao?”
“!” Kì Viêm âm thầm cả kinh, nhưng lập tức lộ ra nụ cười nan giải “Tứ điện hạ không có nghe nói sao? Ta đã đáp ứng nha đầu, sinh thời quyết không tiến công Kỳ Nghệ.
33 Trộm lấy từ chỗ Du Kiềm xạ hương hoàn, tại lúc thần không biết quỷ không hay an bài xong tất cả! Nhưng trong đó có một số việc lại vượt khỏi kế hoạch của y, chính là Khải cùng Mạc Ngữ mạnh mẽ muốn đi theo.
34
Sáng sớm hôm sau, Mạc Ngữ tỉnh lại, Tiểu Tứ hướng hắn ta cẩn thận phân tích tình hình một lần. . . . . .
“. . . . . . Cho nên hôm nay ngươi xuống núi đi!” Tiểu Tứ cũng không nhiều lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề.
35
“Bì bõm. . . . . . Bì bõm. . . . . . ” Tay béo nhỏ đáng yêu ở trên mặt Kì Viêm không ngừng đánh vỗ.
Thao Liễm vương vĩ đạo không sinh khí cũng không né tránh, như trước bày ra vẻ mặt khốc kính mười phần, mặc cho đứa con đùa bỡn.
36
“. . . . . . ” Diệu Ngạn biểu tình hơi kinh hãi nhìn về phía Tiểu Tứ, không biết nên trả lời như thế nào.
Dựa theo chỉ thị của Phong tiếp tục giấu diếm? Hay là.
37
“Trời làm bậy, còn có thể; tự làm bậy, không thể sống!” Diệu Ngạn hôm nay xem như tự mình cảm nhận được!
Kỳ thật luận bằng võ công, Diệu Ngạn cũng không thấy không phải là đối thủ của Tiểu Tứ, từ dưới thân y chạy thoát hẳn là việc không khó, thế nhưng hiện tại cứ quanh quẩn ở trong đầu hắn chính là khuyên răn của Phong!
[ Ngạn a, ngôn ngữ đối Tiểu Tứ không có tác dụng, muốn cầu Tiểu Tứ tha thứ cần dựa vào hành động! Mọi việc đều thuận theo Tiểu Tứ chút, học ba ba ta, nhìn hắn hống phụ thân ta tốt bao nhiêu! ]
“Đáng giận.
38
“Ngươi nói, Tiểu Tứ nhà ta đi nơi nào? Nói mau a. . . . . . ” Nếu không bị Phạm cản lại, Tuyền nhất định tiến lên tóm lấy Mạc Ngữ.
Mạc Ngữ đã khôi phục bộ dáng nhát gan sợ phiền phức thường ngày, hai mắt đẫm lệ cuộn mình nơi góc tường, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
39
Kì Viêm tuy là Thao Liễm vương, nhưng lần này vi phục xuất tuần khiến hắn mang thân phận bất tiện, hiện giờ hắn bị Tuyền giam lỏng trong khách phòng, trừ bỏ Vận Thục ra ngay cả người hầu bên người cũng không thể rời khỏi phòng nửa bước!
Mà Diệc Ưu nghe tin Nhị ca của mình “bắt cóc” Tiểu Tứ, bị giam lỏng, vẫn cứ kéo Thấm Diêu muốn đi gặp hắn.
40 “Tứ điện hạ, Tứ điện hạ. . . . . . ” Là ai? Là ai đang gọi? “Tứ điện hạ, có còn nhớ rõ lão nạp?” Thân ảnh người kia từng bước tới gần chính mình, đó là.