21 Hiên đi rồi, chàng đi trồng đào.
Có lẽ việc trồng đào quan trọng hơn nàng, nên chàng sẽ không còn xuất hiện nữa…
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Vân rũ xuống thẫn thờ, chờ đợi thú săn sắp sửa sập bẫy của nàng.
22 Hiên có chút bất ngờ quan sát kẻ mặc đồ trắng đang khua tay trước mắt, người không vương chút bụi, thu lại pháp lực lạnh nhạt nói: “ Ngươi là?”
“Hữu hộ pháp của Ma vực, Minh Hồn”.
23 Minh Hồn đặt Dạ Xoa lên giường, nhanh chóng cho hắn uống một viên linh dược để giảm đau, nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của hắn không nói gì thêm.
“Sao ngươi lại cứu ta?” Dạ Xoa hỏi, giọng hắn không run lên vì đau đớn, mà vẫn dứt khoát như bình thường.
24 Giẫm đôi chân trần trên tuyết trắng xóa, lạnh giá từ những ngón chân dần lan ra khắp cơ thể, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, hoa tuyết trắng xóa mịt mù che khuất tầm mắt của nàng, che khuất đi ánh nắng thuộc về nàng.
25 Một cảm giác mong đợi khiến nàng bất giác sợ hãi nhắm mắt lại, run rẩy đợi chờ đôi môi chàng kề sát…
Nụ hôn của chàng không dịu dàng, nhẹ nhàng như lần đầu, mà có cảm giác chiếm giữ mãnh liệt.
26 Nửa đêm, nàng giật mình tỉnh giấc bởi ác mộng, thất thểu lao tới đại sảnh.
Hiên đứng bên cửa sổ yên lặng, ngẩng đầu ngắm nhìn sao trời, cảm giác sự ngẩng đầu đó xen chút thê lương, nặng nề.
27 Ta không có tên, không có người thân, không bạn bè, cũng không có gia đình. Ngày đông tuyết bay, ta tự ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy bởi lạnh giá và đói bụng của mình, co quắp nơi góc đường.
28 “Hiên, người này tuổi thọ bao nhiêu?” Tiểu Vân thấy một chàng trai trẻ tuổi cường tráng bước vào cửa, bèn khẽ hỏi khi Hiên đang bốc thuốc. Lúc này nàng không có việc gì làm buồn chán, chỉ có thể nói chuyện với chàng về vấn đề tuổi thọ.
29 Một cặp tình nhân, tình cảm khăng khít khó phân tách như mười đầu ngón tay, mọi mặt đều tương đồng, như keo như sơn, cuộn trào mãnh liệt như sóng ngầm, không có chỗ cho kẻ thứ ba xen chân vào.
30 Bước những bước nặng về đến y quán, giờ đã là hoàng hôn ngày thứ hai rồi.
Hiên thấy Tiểu Vân đang ngồi ngẩn người trước cửa, trong lòng trào dâng sự quyến luyến, hạ quyết tâm biệt ly lại không biết phải mở lời ra sao.
31 Trong Kim Loan Bảo điện hào quang của ngai vàng chiếu rọi khắp nơi rất chói mắt, người đang ngồi uy nghiêm trên đó lạnh lùng hà khắc như ba nghìn năm trước, còn chàng đã không còn là Hi Hiên nghĩ rằng cầu xin sẽ có tác dụng như trước nữa.
32 Dưới sông băng lạnh giá, lần đầu tiên Hiên nếm thử mùi vị lạnh lẽo, không có cách nào để ngọn lửa bùng cháy, cũng không thể vận chân khí, phó mặc cho băng giá chiếm đoạt từng tấc da thịt chàng, giày vò từng giây thần kinh của chàng, muốn sống không được, muốn chết chả xong.
33 Trời nhá nhem tối, Tiểu Vân đang ngồi đếm lại mấy viên đá trên bàn, Ma Vương đột nhiên tiến vào vung tay ném tất cả đá xuống đất, phẫn nộ nói: “Cho dù nàng có đếm tới một vạn hay mười vạn thì hắn cũng không quay lại đâu”.
34 Chàng là con trai của Ngọc Hoàng, là linh hồn của trời đất, sinh ra từ ánh sáng và nhiệt.
Chàng là mặt trời đỏ rực mà người phàm luôn ngưỡng vọng, định sẵn có được sự huy hoàng hơn người.
35 Một cơn đau dữ dội, khiến Hi Hiên trở về hiện thực từ trong giấc mộng phủ đầy bụi đã lâu. Chàng nhìn thấy một Ma Vương lạnh lùng cùng tả hữu hộ pháp một sáng một tối của Ma Vực, đã hiểu ra mình đang ở đâu.
36 Ta nhập môn muộn hơn nhị sư huynh chỉ vài năm, nhưng pháp thuật lại kém hơn so với huynh ý rất nhiều. Bởi vì pháp thuật của huynh ấy do sư phụ đích thân chỉ dạy, còn ta đa số thời gian đều lãng phí ở đây, cùng với sự lải nhải của cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia.
37 Tiểu Vân xoa cánh tay đau đớn, trong lòng thầm vui mừng. So với việc đồ đạc bị đập vỡ vụn, bức tường nứt vỡ rơi xuống, cánh tay nàng bị bầm tím một chút cũng không đáng kể gì.
38 Tiểu Vân lắc đầu ngỡ ngàng, nàng không biết gì cả, không biết một chút gì hết. Nàng cho rằng Hiên là một vị thần hèn nhát yếu đuối chỉ biết trồng cây, biết quét dọn trong y quán.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Võng Du
Số chương: 24