21 Hoàng Thượng vậy mà lại đi đòi nợ với cô, Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn bằng ánh mắt không thể tin nổi, đôi đồng tử của cô nổi gợn sóng lăn tăn trông hết sức đáng yêu: “Không phải Người nói là Người mời khách đó sao?”
Tống Cẩn lười biếng tựa lưng vào sô pha, cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, anh chỉ nói ra vài chữ thẳng thắn mà rõ ràng: “Tổng cộng là 651 đồng, anh sẽ tính tròn số cho em.
22 Ánh tà dương như ngọn lửa bừng cháy dữ dội, những đám mây cũng cuồn cuộn như từng đám khói lớn, đáng tiếc cảnh buổi chiều thật đẹp nhưng lại kết thúc sớm.
23 “Hoàng Thượng, làm sao Người biết ngự y đã kê thuốc gì cho nô tỳ vậy?”
Triệu Tiêu vừa nói ra những lời này, trong đầu liền ảo não và cảm thấy hối hận.
24 Lúc Triệu Tiêu nói những lời này, trong lòng cô cũng không nghĩ cái gì khác, thậm chí còn thân thiết kéo tay Tống Cẩn vào bên trong áo mình: “Đặt tay ở đây này, ấm lắm đó.
25 Editor: Preiya
Một tiếng còi vang lên, ba nam sinh ban Tống Cẩn nằm úp xuống,Triệu Tiêu nhẹ nhàng cười và nói với Tống Cẩn một câu: “Cố lên. ”
Nhưng từ đầu tới cuối, Tống Cẩn hoàn toàn không để ý đến cô một chút nào, ngay cả mắt anh cũng không buồn ngước lên, toàn bộ khuôn mặt đều sắp hóa thành than đến nơi rồi.
26 Editor: Preiya
Lên lớp 11, Triệu Tiêu bắt đầu chuỗi ngày học tập miệt mài, ngày đầu tiên học chính trị, ngày thứ hai học môn Lý, ngày thứ ba học Lịch sử.
27 “Trẫm đã cởi xong rồi, còn nàng thì sao?” Khi Tống Cẩn nói xong câu đó, anh nheo mắt lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới, Triệu Tiêu bị anh nhìn đến nỗi trái tim cũng nhảy loạn lên, thiếu chút nữa là cô đã quỳ gối xuống trước mặt Tống Cẩn rồi, bèn run run nói: “Để Hoàng Thượng chờ lâu như vậy, nô tỳ thật đáng chết vạn lần, nô tỳ lập tức cởi ra ngay đây ạ.
28 Editor: Preiya
Tống Cẩn nghe điện thoại xong thì quay trở lại, Triệu Tiêu đang ăn từng hạt bắp rang do người phục vụ mang tới, anh nhịn không được mà nói thêm một câu: “Đừng ăn mấy thứ này nhiều quá, sẽ nóng trong người lắm đấy.
29 Trong phòng khách, ba Triệu mẹ Triệu, ba Tống mẹ Tống đều im lặng, Triệu Tiêu đột nhiên cảm thấy đau xót, thì ra họ đã sớm biết hết rồi ư.
Mẹ Triệu nhìn Triệu Tiêu, bà kéo tay cô và nói: “Thật ra chúng tôi đã sớm biết các con không phải là những đứa trẻ bình thường, sao chúng tôi lại không nhận ra con mình được chứ, tuy rằng bề ngoài rất giống nhau, nhưng tính nết, thói quen, và cả tính cách đều không giống.
30 Editor: Preiya
Cái gì gọi là dư thừa? Mùa hè mặc áo bông, mùa đông xài quạt hương bồ, còn ở đây là một tấm thẻ không biết mật mã, Triệu Tiêu đem chiếc thẻ ném vào hộp xong, sau đó lấy 1200 NDT ra để trả lại cho Cố Nhất Minh.
31 Cố Nhất Minh gọi đầy một bàn đầy những món điểm tâm ăn vặt, Triệu Tiêu ngẩng đầu lên nói “Cám ơn” với cậu, sau đó bắt đầu nâng đũa lên, cậu nhìn cô đang cắn một trái chuối thì thỏa mãn vô cùng, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ăn ngon không?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Ăn ngon lắm.
32 Lúc này dường như trong đầu Triệu Tiêu đang nở đầy hoa, có tiếng động ầm ầm, cũng có đầy màu sắc rực rỡ, trong nháy mắt, cô không biết mình nên nói gì, đành há hốc mồm: “Không…”
Cố Nhất Minh khó mà có được nghiêm túc một lần, giọng điệu của cậu giống như đang khuyên bảo cô: “Đáp án có được từ một người nam sinh, là người có thành tích tốt nhất trong lớp các cậu, tôi có thể đứng ra đảm bảo về sự an toàn và chính xác của nó, tôi sẽ nói với một trong những vị giám thị bên ngoài chiếu cố cho cậu, còn dẫn cậu đi gặp vị giám thị trong phòng thi để chào hỏi trước nữa.
33 Editor: Preiya
Triệu Tiêu lại nhớ trước kia có một người mẹ kế đã từng nói với cô rằng, giấc mộng nửa đêm về sáng sẽ tương phản với sự thật, cô mở đèn lên nhìn giờ trên màn hình điện thoại di động, trên đó hiển thị bây giờ mới qua canh ba giờ Tý, Triệu Tiêu liền vỗ ngực, may mắn bây giờ đã là nửa đêm về sáng rồi.
34 Editor: Preiya
Sau khi Triệu Tiêu gọi điện thoại cho bên thông báo tuyển dụng xong thì gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh, cô kể lại chuyện đi xin việc với cậu, sau đó muốn nhờ cậu chỉ cho cô một số việc phải làm như thế nào.
35 Editor: Prieya
* Vì chương này đang ở thời cổ đại nên mình chuyển từ thành từ cổ đại nhé* hãy tung bông tiếp sức cho preiya ^^
Tất cả mọi chuyện, nhân sinh phù hoa, lòng vòng quẩn quanh, thì ra là do cái này đây.
36 Editor: Preiya
*Ở các chương Đại Kỳ mình sẽ dùng các từ cổ đại (tại đang ở thời cổ) nha, khi nào về hiện đại sẽ đổi lại*
Lúc Ngự Lâm Quân xông vào, Triệu Tiêu đã không kịp giấu tờ “Kế hoạch cướp ngục” của Cố Nhất Minh đưa cho cô, lại càng không kịp nhét nào miệng ăn để phi tang chứng cứ, cho nên chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, vì không muốn để Ngự Lâm Quân phát hiện nên cô không dám buông lỏng tay ra một phút nào.
37 Editor: Preiya
Thật ra Triệu Tiêu đột ngột quên mất bộ dáng của Tống Cẩn thật là như thế nào, cô không nghĩ ra Tống Cẩn và Tiểu Tống có cái gì khác nhau, điều duy nhất cô nhớ tới là Tiểu Tống không có râu, mà Tống Cẩn thì có.
38 Editor: Preiya
Triệu Tiêu ngồi ở Nguyệt đình nửa canh giờ nhưng chỉ nhìn thấy rất ít phi tần, ngay cả cung nữ không có bao nhiêu người, dường như toàn bộ hậu cung bỗng chốc biến thành một danh thắng cổ tích không có người vậy.
39 Editor: Preiya
Hoàng Thượng giá lâm, giá lâm đúng lúc thật.
Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, Cố Nhất Minh dáng vẻ kinh nghiệm lâu năm: “Tiêu Tiêu, cậu mau giúp tôi trốn nhanh lên đi, bằng không sẽ bị dìm lồng heo đó.
40 Editor: Preiya
Chuyện xảy ra ở Tây Cung khiến Cố Ấu Dung chạy tới Tây Hòa Cung, Triệu Tiêu bảo Lục Quán rót cho Cố Ấu Dung một ly trà, sau đó lại bảo nàng đem bánh hạnh hoa mới làm mang ra đãi khách, Lục Quán đã lui xuống, Triệu Tiêu mở miệng: “Có chuyện gì sao?”
Cố Ấu Dung cũng đi thẳng vào vấn đề: “Hai người định khi nào sẽ trở về?”
Giọng điệu nói chuyện của cô ta khiến cho Triệu Tiêu có chút không vui: “Tôi muốn đi thì tự nhiên sẽ đi, nhưng bây giờ thì tôi chưa muốn đi.