41 - Không cần đứng lên vội. Nghỉ ngơi thêm một lát nữa!- Không được, Bác sĩ Trương, không cần nghỉ ngơi nữa. Tôi không có chuyện gì đâu!Bác sĩ Trương cảm thán lắc đầu, nói: - Đúng là người trẻ tuổi.
42 Trong lòng Triệu Trường Phong vốn ngưỡng mộ nhà ăn xoay tròn của khách sạn Khải Toàn đã lâu. Chỉ khổ một nỗi là tiền trong túi ít một cách đáng thương, chưa từng có dũng khí tiến vào đó.
43 - Không, không quan hệ!Trình Lục Đồng rất thất vọng, lại cố cười nói:- Trường Phong lão đệ, cậu đi gấp như vậy làm gì? Đồ ăn còn chưa động đên đây này!Triệu Trường Phong nhiều nhất chỉ ăn no được ba phần.
44 - Ơn cứu mạng sao có thể không cảm ơn được chứ?Lâm Hân Bình nghiêm mặt nói:- Triệu tiên sinh, ông nội tôi vẫn muốn gặp ân nhân cứu mạng ông. Cha mẹ tôi cũng từ Hắc Long Giang vội vàng trở về.
45 - Đông Phong, Quyên Tử, hai ngươi cũng đừng làm nữa, giao cho Trương mụ là được rồi. Mau ra đây xem, đại ân nhân của chúng ta đến đây. Lâm Mãn Đường lão nhân kêu lên.
46 - Trường Phong? Cháu mua dao cạo râu của Nga làm gì? Chuẩn bị buôn bán sao?- Đúng vậy, Lâm thúc thúc, Cháu thấy dao cạo râu của Nga có chất lượng tốt, giá lại rẻ.
47 Đừng nói Triệu Trường Phong nhận lời bán xong hàng sẽ trả lại, cho dù không trả, Lâm Đông Phong vẫn để Triệu Trường Phong mang đi. Triệu Trường Phong cứu tính mạng của cha mình, Lâm Đông Phong vốn dự định hậu tạ.
48 Triệu Trường Phong kinh ngạc thoáng nhìn về phía cha, thầm nghĩ. Cha hầu hạ mẹ suốt ba tháng, chẳng những học xong được cách xuống thang, hơn nữa còn học được cách nói lảng sang chuyện khác.
49 - Con đi đặt quầy ở chợ? Sao có thể?Lần này, mẹ Triệu Trường Phong lại không đồng ý. - Con đường đường là sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, đi thuê quầy bán đồ ăn, còn không khiến người ta chê cười bản lĩnh của Triệu gia sao? Con trai ngoan, nghe lời mẹ.
50 - Trường Phong, chú và cháu thương lượng chuyện này, cháu xem có thể được không?- Lâm thúc thúc, chuyện gì, chú cứ nói đi. Chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định sẽ đi làm.
51 Bởi vì điều kiện trong nhà không dư dả, không có vốn, tất nhiên không có khả năng suy nghĩ làm kinh doanh thế nào. Sau đó Triệu Trường Phong lại phát hiện, điều này thuần túy chỉ là một vấn đề quan niệm.
52 - Đừng nghe lão ngũ nói bừa, không phải bị cướp bóc, mà là bị trộm cướp. Người bên bảo vệ xử đã tới đây! Bảo vệ xử đã tới đây!Lão đại vừa thu thập giường vừa nói.
53 - Điền Lỗi, bảo vệ xử chỗ nắm được nhược điểm gì của tôi?Điền Lỗi bắt được tay Triệu Trường Phong hỏi:- Trường Phong, có phải cậu đi bán máu không?Triệu Trường Phong có chút kỳ lạ.
54 - Cái gì vậy?Tiểu vân hiếu kỳ nói. - Thẻ hiến máu!Liễu Bân nói:- Trên thẻ ghi hết sức rõ ràng. Ngay trước kỳ thi cuối kỳ chừng nửa tháng, Triệu Trường Phong chạy đến kho máu bán sáu trăm cc máu.
55 Ký túc xá số tám không lớn. Đó là một tòa nhà bốn tầng. Trên tường viết một chữ số 8 thật to. Ở ngoài cửa chính có một biển hiệu màu xanh nhạt. Phía trên viết: Ký túc xá nữ của nghiên cứu sinh.
56 - Lâm Hân Bình, không quấy rầy cô nữa. Tôi đi đây!- Gấp cái gì? Lần đầu tiên tới phòng, vì sao không hối lộ tôi, mời tôi đi ăn một bữa cơm hả? Tôi chẳng những là bạn cùng phòng của Hân Bình, còn là bạn tốt nhất của cậu ấy!Giai Di xoay đầu qua giảo hoạt nhìn Triệu Trường Phong.
57 Lúc này Vương Hướng Đông mới từ không hài lòng trở lại vui vẻ nói:- Trường Phong, vậy là được rồi! Nào, ăn cơm đi!Hai người hết chén lại rót, uống thật sự rất sảng khoái.
58 Cho dù Vương Hướng Đông không biết lượng sức, cũng sẽ không cho rằng mình thật sự có tư cách đối nghịch với xử trưởng bảo vệ xử. Cho nên cho dù Vương Hướng Đông ngậm bồ hòn, chỉ có thể cắn rắn nuốt vào trong bụng.
59 Lịch Trình Sinh lập tức tỏ thái độ nói:- Trương chủ nhiệm, vậy cứ theo như lời anh nói để xử lý. Tôi không có ý kiến!Mặt Vương Hướng Đông mặt lộ vẻ vui mừng.
60 Hoá ra Triệu Trường Phong không phải đi bán máu, mà là đi cứu người! Đúng vậy, cháu một Triệu Phó tỉnh trưởng sao có thể đi bán máu được chứ? Trong lòng Lịch Trình Sinh cảm thấy vô cùng cảm thấy may mắn.