- Tức là nói bây giờ Lục Nguyên đang trong quá trình sáng lập võ đạo của mình.
- Một người có thể chân chính sáng lập một đạo của mình là cất bước vào ngưỡng cửa chiêu thức tông sư, lúc trước chỉ xem nưh một khối tượng của chiêu thức, Lục Nguyên đang lột xác.
Trên Quyết Đấu phong, Lục Nguyên hoàn troàn chìm trong thiên địa của mình.
Một kiếm như Bàn Cổ búa lớn đánh bay và tổn thương Mộc Bệnh Dĩ xong Lục Nguyên chớp mắt ra kiếm, một kiếm này tốc độ nhanh hơn bình thường ra chiêu nhiều, cơ bản có nhanh của tinh chi văn minh Tinh Dã Tốc, khoảnh khắc đâm vào mắt Mộc Bệnh Dĩ.
Tiếp theo kiếm thức quá dị như quả cầu xoay, dây là đang học thiên mẫu văn minh.
Thiếu nữ tên Tô Tình Tuyết kinh kêu:
- Lục Nguyên, cường quá, người như vậy nên dẫn vào vô ngã cảnh giớithập đại văn minh chúng làm chủng mã mới ưu hóa đàn bà đời tiếp theo của vô ngã cảnh giớithập đại văn minh chúng ta. Đáng tiếc, người như vậy làm chủng mã không thể độc chiếm riêng, quá đáng tiếc.
Thiên mẫu văn minh chủng mã là vinh dự rất cao đối với đàn ông.
Muốn đi thiên mẫu văn minh nơi lấy nữ làm tôn để chủng mã thì cần người đàn ông đó là ưu tú nhất trong đám.
Đi rồi có thể hưởng hết diễm phúc, để lại con cái.
Hiển nhiên người tên Tô Tình Tuyết đang do dự có nên dẫn tiến Lục Nguyên đi thiên mẫu văn minh làm chủng mã không.
Kiếm tiếp theo của Lục Nguyên biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã đâm trúng Mộc Bệnh Dĩ, đây là cách ám sát của dạ chi văn minh. Lục Nguyên nhu hợp trong kiếm vận dụng không thua gì một dạ chi văn minh, khiến người dạ chi văn minh biến sắc mặt, không ngờ hắn có năng lực như vậy.
Lục Nguyên còn trong vô ngã cảnh giới, lần này một kiếm như lửa, tựa hỏa thần chuyển thế chém xuống một kiếm, đây là học hỏa chi văn minh. Hắn dùng kiếm bá và đạo, khiến người hỏa chi văn minh cảm thấy từ trong kiếm của Lục Nguyên học được vài điều, Mộc Bệnh Dĩ lại hét thảm.
Mộc Bệnh Dĩ đáng thương, gã rốt cuộc biết kiếm thuật của Lục Nguyên là loại kiếm thuật đáng sợ cỡ nào. Giờ gã không muốn thấy kiếm thuật của Lục Nguyên nữa, mỗi thấy một lần là bị thương một lần, bị đánh như giẻ rách, cảm giác làm người cực kỳ khó chịu.
Chiêu tiếp theo sấm sét đánh ầm ầm ù vang, như lôi thần từ chín tầng trời đánh xuống đất, nay Mộc Bệnh Dĩ bị đánh trọng thương.
Thật ra bây giờ người thụ chi văn minh rất muốn cứu Mộc Bệnh Dĩ, nhưng cố tình gã là người mạnh nhất thụ chi văn minh, gã bị Lục Nguyên đánh thành như vậy, người khác đi lên có tác dụng gì?
Kiếm của Lục Nguyên lại ra một chiêu, một kiếm này tràn đầy chính khí, như nho gia đại nho xuất kiếm, cả phòng chính khí, đầu bạc cùng kinh, thiên địa tồn chính khí.
Kiếm tiếo theo có vị hồng hoang, vô ngã cảnh giới cao cấp thật, ngay cả khí thế hồng hoang khắc kiếm cũng mô phỏng được.
Một kiếm tiếp một kiếm xuất hiện, mỗi kiếm đều thi triển xảo diệu tuyệt luân, đủ khiến người ban đầu dùng nhiều chiêu thức như vậy hộc máu. Họ phát hiện chiêu thức luyện rất lâu mà không tinh diệu bằng Lục Nguyên ở vô ngã cảnh giới dùng hóa nhập vào kiếm chiêu. Nhưng hộc máu thì học, họ nghiêm túc học tập chiêu thức của Lục Nguyên, phát hiện mình tiến bộ được chút.
Dần dần, mọi người bắt đầu xem chiêu thức Lục Nguyên dùng.
- Đây là hồ chi văn minh.
Người hồ chi văn minh cảm giác học được không ít.
- Đây là chiêu thức pháp bảo văn minh, rốt cuộc để ta đợi tới!
Người pháp bảo văn minh kích động nói, phát hiện mình học trong đó một ít.
- Ha ha, cái này là chiêu thức đan dược văn minh, trước kia ta vắt óc nghĩ không ra thì ra nó ở đây, rốt cuộc ta hiểu trước đó cứ dùng sai là tại sao, cảm ơn Lục Nguyên.
Dần dần người cảm ơn Lục Nguyên ngày càng nhiều, hết cách, lúc trước họ có chỗ không hiểu chiêu thức, giờ hắn sử dụng bản thay đổi làm họ được lợi không ít. Chỉ có người Vô Thượng Đại Giáo là buồn bực, Lục Nguyên luôn dùng chiêu thức đa số là của văn minh, ít khi dùng chiêu thức Vô Thượng Đại Giáo. Nói đơn giản là chiêu thức Vô Thượng Đại Giáo không tính quá tinh diệu, Lục Nguyên trong vô ngã cảnh giới không nghĩ đến mấy chiêu đó.
Bây giờ Mộc Bệnh Dĩ rất muốn chết! Gã cảm thấy sống vô cùng thống khổ.
Nhưng sự thật là không ai hy vọng gã chết, đều mong gã chống được nhiều mấy chiêu để tất cả học thêm chút.
- Cuối cùng một kiếm, thụ thức.
Kiếm này của Lục Nguyên là học chiêu thức của Mộc Bệnh Dĩ.
Cuối cùng Mộc Bệnh Dĩ ngã dưới chiêu thức của mình, một kiếm cuối cùng đâm ra, gã rốt cuộc phát hiện sinh mạng rời xa mình, cuối cùng chấm dứt.
Trận thứ ba ngàn năm trăm, thắng.
Lục Nguyên được đến thứ ba ngàn năm trăm nguyên khí thế giới.
Nhưng hắn sớm quên mất điều đó.
Trong đầu hắn, kiếm thuật của Kiếm Môn, kiếm thuật của bản thân, kiếm thuật của văn minh như phủ chi văn minh, tinh chi văn minh, thiên mẫu văn minh, dạ chi văn minh, hỏa chi văn minh, lôi chi văn minh, phong chi văn minh, giản chi văn minh, nho chi văn minh, pháp bảo văn minh, dược chi văn minh, vân vân và vân các chiêu thức đang dung hợp trong đầu.
Chính xác là đang sáng tạo kiếm đạo của mình.
Trước kia mình từng sáng tạo kiếm chiêu.
Nhưng đó là một bộ kiếm pháp, Dưỡng Ngô kiếm pháp.
Kiếm pháp là kiếm pháp, kiếm đạo là kiếm đạo.
Kiếm pháp chỉ có một, hai bộ.
Kiếm đạo là một đạo lý lớn, bao gồm rất nhiều.
Muốn sáng tạo đạo của mình khó khăn quá to lớn, Lục Nguyên ở cơ duyên xảo hợp vì muốn liên tục thắng một vạn nên tại đây chiến đấu, kếtd quả ngoài ý muốn bắt đầu sáng tạo đạo của mình.
Kiếm đạo này e rằng không bình thường.
Vì dung hợp rất nhiều tinh hoa văn minh bên trong, nếu sáng trạo ra thì là trời long đất lở.
Mộc Bệnh Dĩ chết không khiến bao nhiêu chấn động, mọi người chú ý là Lục Nguyên ngồi xếp bằng suy nghĩ trên Quyết Đấu phong. Mấy vạn ánh mắt nhìn hướng một người.
*Ầm!*
Dường như thế giới hỏa sơn lần này tiểu phun trào so với bình thường nhiều nguyên khí thế giới hơn chút.
Nguyên khí thế giới vô cùng sáng lạn như bông tuyết rơi xuống, càng xinh đẹp hơn cả bông tuyết.
Gió khẽ thổi.
Trong Quyết Đấu phong, một người ngã, một người ngồi.
Người ngồi đang vắt óc suy tư.
Vô số đạo xẹt qua đầu.
Vô số chiêu thức, cũng đang lao qua trong đầu của mình.
Đạo của mình rốt cuộc là gì?
Đạo của một người là thể hiện phong cách cá nhân.
Người càng cường liệt thì càng có thể hiện phong cách cá nhân đó.
Ví dụ chủ võ cổ văn minh, năm đó sáng lập thập cường võ đạo. Thập cường võ đạo của gã không cái nào không mạnh, tuyệt đối đừng tưởng Võ Sinh Đế Tử sử dụng thập cường võ đạo là chân chính thập cường võ đạo, Võ Sinh Đế Tử chắc qua là người chưa đến thế giới cảnh, dù có học thập cường võ đạo nhưng chỉ học được một chút trong đó, thập cường võ đạo chân chính như biển mênh mông.
Đạo là thể hiện phong cách cá nhân mãnh liệt. Có đạo một người nhanh tựa gió. Có đạo một người sắc bén cắt đứt mọi thứ. Có đạo một người như thương đâm thẳng.
Có đạo một người như hoàng hà cửu khúc vô tung.
Mĩ người có thể xưng là chiêu thức tông sư đều có đạo của mình.
Bây giờ Lục Nguyên sắp sáng tạo đạo của mình, mà đạo là gì?
Nếu là phong cách cá nhân thì Lục Nguyên hơi bấdt đắc dĩ, người khác đều có phong cách cá nhân nhưng tính hắn luôn lười tanh nhàn, không có nhiều phong cách cá nhân. Không lẽ muốn lấy lười làm phong cách? Mình sáng tạo ra võ đạo lười, người khác đánh tới không vội đáp trả, nếu là vậy thì chắc khiến người cười chết.
Đạo của mình rốt cuộc là gì?
Phải rồi!
Mình không có phong cách cường liệt của mình, sao không đem chiêu thức của người khác, chiêu thức từng trông thấy, tất cả thống nhất hóa thành chiêu thức của mình?
Đây chính là kiếm đạo của mình.
Tổng hợp vô số chiêu thức của người khác đến đạo, bao hàm vạn vật là lấy vạn vật vạn vật sâm la.
Vạn! Tượng! Vật! La! Bao gồm mọi mặt, tất cả hiện tượng trong thiên địa, sự vật đều bao quát ở trong đó.
Trong chớp mắt, thiên biến.
Thiên địa vạn vật biến đổi.
Phong vân di động.
Dường như vô cùng gió tụ tập bên cạnh Lục Nguyên, vô số mây nặng nề đè lên Quyết Đấu phong. Phong vân hóa thành vô số sổ vân hổ vân long, không chỉ thế thôi, trên bầu trời hiện ra cảnh nhật nguyệt, bốn phía xuất hiện vô số ảnh ảnh dường như có lầu các sơn hải, vô cùng liên miên, vô cùng vô tận.
Dưới Quyết Đấu phong một đám người kinh ngạc.
Họ có thể đến trình độ gần thế giới cảnh, trong trung ương thiên triều đa số không tầm thường, trong số đó một ít thân phận địa vị cao, biết chút bí văn, ví dụ sáng tạo đạo của mình. Bình thường phải gần với thiên tôn cảnh, thậm chí là thiên tôn cảnh mới bắt đầu sáng tạo đạo của mình.
Kết quả Lục Nguyên chưa đến thế giới cảnh thì bắt đầu sáng tạo đạo của mình của mình.
Hơn nữa bình thường sáng tạo đạo của mình không có phong vân tiến đến, Lục Nguyên sáng tạo đạo của mình dẫn đến vô số vân hổ vân long.
Càng khó tin nhất là khi sáng tạo đạo của mình hàng vạn kỳ ảnh ảo ảnh xuất hiện, đây là vì sao?
Rốt cuộc Lục Nguyên sáng tạo là loại đạo gì?
Dưới Quyết Đấu phong, có không ít người trong mắt đầy tò mò.
Đây thật ra là một loại kiếm đạo khá đáng sợ, cái gì đều bao gồm trong kiếm đạo này. Vạn Vật Sâm La kiếm đạo có hai chỗ tốt, một là ích lợi trong chiến đấu, khi học kiếm đạo như vậy thì sau này chỉ cần thấy đối thủ dùng chiêu thức thì không chốc lát thành của mình, đahya là năng lực khá biến thái.
Hai là khi thực lực Lục Nguyên ngày càng mạnh, hắn có thể một người thành tựu kiếm chi văn minh. Dù sao hắn biết tất các kiếm đạo, không có gì không biết, đây đối với tương lai mơ ước khai sáng vô thượng kiếm đạo của Lục Nguyên có tác dụng rất lớn.
Vạn Vật Sâm La kiếm đạo, đáng sợ như vậy đấy.
Lục Nguyên lại nâng tay lên, kiểm tra chiến lợi phẩm lần này của mình. Đánh chết Mộc Bệnh Dĩ người gần thế giới cảnh thì tất nhiên có chiến lợi phẩm nhất định, kiểm tra thì phát hiện của Mộc Bệnh Dĩ có vài món không tệ. Không đề cập tới linh thạch, quan trọng nhất là mộc ngẫu thế thân. Loại mộc ngẫu thế thân là khi bị người hơn một mình một, hai tầng thế giới cảnh đánh chết có thể lấy thế thân thay cho, đương nhiên nếu thực lực đối thủ đến thế giới cảnh tam tầng thì vẫn có ích.
Có đến năm mộc đạo khôi lỗi, năm mộc đạo khôi lỗi đều là hỗn động cảnh thập tầng, hoặc nửa bước thế giới, đều là Mộc Bệnh Dĩ nhân dịp ám toán người ta. Mộc Bệnh Dĩ vốn là kẻ âm hiểm hung tàn không giống bình thường, vô cùng tàn nhẫn, nếu có cơ hội trả lại năm người như cũ thì Lục Nguyên sẽ cứu. Nhưng năm mộc đạo khôi lỗi sớm biến thành rối, căn bản không thể cứu được nên chỉ đành thu, nói không chừng tương lai năm mộc đạo khôi lỗi có chút trác dụng.
Cuộc chiến thứ ba ngàn năm trăm đến đây chính thức kết thúc.
Lục Nguyên biết mình sáng tạo ra Vạn Vật Sâm La kiếm đạo, nhưng người khác thì không biết hắn sáng tạo rốt cuộc là kiếm đạo gì, đều rất tò mò.
Cuộc chiến thứ ba ngàn năm trăm kết thúc, bên cạnh mấy người sớm gai mắt Lục Nguyên như giản chi văn minh, thái cổ văn minh, đều ề ép xúc động xông lên.
Mộc Bệnh Dĩ xếp năm hàng đầu trong thế giới hỏa sơn, người như vậy còn thua, người giản chi văn minh, thái cổ văn minh đều là nằm trong năm hàng đầu thế giới hỏa sơn, nhưng giờ không dám nhúc nhích, không có tự tin đối đầu với Lục Nguyên.
Có không ít ánh mắt liếc hướng thiếu nữ trên cây quế. Thiếu nữ tóc trắng trên cây quế là xếp hàng nhất tại thế giới hỏa sơn, giờ phải trông vào nàng.
Thiếu nữ tóc trắng Thường Nga mỉm cười nói:
- Ta không có ý định ra tay, xem ra cuộc chiến tám ngàn ba trăm hai mươi mốt, Lục Nguyên sẽ thắng hết.
Không sai, trận thứ ba ngàn năm trăm chiến thắng Mộc Bệnh Dĩ đúng là cuộc chiến mấu chốt.
Mộc Bệnh Dĩ xếp năm hàng đầu thế giới hỏa sơn mà còn thua, mấy người khác thực lực mạnh mẽ không lên nữa, tự động nhận thua tùy tiện vài chiêu rồi chịu thua.
Vậy nên từ sau trận ba ngàn năm trăm, Lục Nguyên chiến đấu thuận buồm xuôi gió.
Trận thứ bốn ngàn năm trăm, thắng!
Trận thứ năm trăm, thắng!
Trận thứ sáu ngàn tám trăm, thắng!
Trận thứ tám ngàn, thắng!
Trận thứ tám ngàn ba trăm hai mươi mốt, thắng!
Lại thắng một trận, Lục Nguyên biết sắp đánh xong trận cuối. Thật ra năm ngàn trận sau hắn đánh xuôi chèo mát mái, không gặp đối thủ gì cả, nhưng dù vậy cũng không rảnh rỗi, hắn luôn tu luyện Vạn Vật Sâm La kiếm đạo của mình.
Vạn Vật Sâm La kiếm đạo, thứ này hấp thu càng nhiều chiêu thức xuất sắc thì kiếm đạo càng cường.
Vân vô tương, vạn tượng sâm la, bao dung vạn vật.
Thiên địa vạn vật, câu tại kiếm bình.
Trận thứ tám ngàn ba trăm hai mươi mốt, đây là cuộc chiến cuối cùng, không biết đối thủ sẽ là ai. Lục Nguyên hơi mong chờ, hy vọng có thể tìm đối thủ tốt, cho trận thứ tám ngàn ba trăm hai mươi mốt của mình đặt dấu chấm hết hoàn mỹ xinh đẹp. Đối thủ trận thứ tám ngàn ba trăm hai mươi mốt xuất hiện.
Đây là một người đầu trọc!
không sai, là đầu trọc bóng lưỡng.
Hòa thượng đầu trọc tuổi trẻ lướn lên có chút buồn cười, mắt vẫn là mắt, mũi vẫn là mũi, mặt mày không sai lệch nhưng không biết tại sao kết hợp lại thì hơi buồn cười.
- A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Hòa thường mặt hơi buồn cười nói rằng:
- Thì chủ, ta chính là đối thủ trận thứ tám ngàn ba trăm hai mươi mốt của ngươi, pháp danh Hỉ Bi, ngươi có thể gọi ta là Hỉ Bi hòa thượng, cũng có thể gọi ta là Hỉ Bi đại sư.
Hòa thượng đầu trọc tuổi trẻ cười nói.
Phật cổ văn minh, Hỉ Bi đại sư, xem như là nửa bước thế giới.
Lục Nguyên nói:
- Mời ra tay.
Hỉ Bi đại sư gật đầu, lập tức thi triển đại từ đại bi chỉ pháp đánh hướng Lục Nguyên. Chỉ pháp như có ý từ bi. Lục Nguyên phát hiện chỉ pháp này không sắc bén nhưng chẳng biết tại sao khó tấn công, nhưng không làm khó được Lục Nguyên, kiếm pháp liên tục biến, mấy chục chiêu đã thắng Hỉ Bi đại sư.
Trận thứ tám ngàn ba trăm hai mươi mốt, chiến thắng. Trong trận thứ tám ngàn ba trăm hai mươi mốt đối thủ là phật cổ văn minh, tại đây hắn học được từ bi kiếm. Tám ngàn ba trăm hai mươi mốt kiếm là học các môn kiếm ý, không một môn là từ bi kiếm ý, giờ rốt cuộc học được từ bi kiếm ý, ẩn cùng thiên hòa.
Vạn Vật Sâm La kiếm đạo do đó tiến một bước, càng vẹn toàn.
Lục Nguyên thêm cảm thán, đúng vậy, tám ngàn ba trăm hai mươi mốt trận rốt cuộc hoàn thành. Thông qua tám ngàn ba trăm hai mươi mốt trận mình học được rất nhiều, giờ cách liên tục thắng một vạn chỉ kém một ngàn sáu trăm trận nữa, còn luyện thành kiếm đạo của mình, Vạn Vật Sâm La kiếm đạo, một kiếm đạo đáng sợ.