Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hoa Sơn Tiên Môn Chương 623-624: Khó Khăn Tăng Lên

Chương trước: Chương 621-622: Mộc Hoàng Kiếm Đạo



Hồi Phong Thượng Nhân đã bị đào thải, trông thấy Lục Nguyên ở đây thì ngây ra, hỏi:

- Ngươi, còn ở đây?

Theo lão nghĩ thì Lục Nguyên có sức chiến đấu đứng đầu Tấn quốc, coi như không đuổi kịp đỉnh cấp cỡ nhóm tuyệt thế thiên tài thì nên xông đến cửa mười lăm, hai mươi là không thành vấn đề.

Lão không ngờ Lục Nguyên vẫn còn ở đây.

Lục Nguyên nhún vai đáp:

- Đúng vậy, ta còn ở đây.

Thấy Hồi Phong Thượng Nhân vẻ mặt lo lắng, hắn cười cười nói:

- Hồi Phong sư bá yên tâm, ta chưa bị đào thải, chẳng qua tốc độ ỗng quan chậm chút thôi, trước tiên nghỉ ngơi tại đây.

Không phải bởi pháp lực hắn bị ảnh hưởng mà chỉ vì khát nước.

Nhân sinh đắc ý có gì vui, mình luỵen thành luân hồi, nắm giữ lực luân hồi, không uống miếng rượu thì thật có lỗi với bản thân.

Uống rượu xong Lục Nguyên tiếp tục lao vào cửa thứ mười một.

Thật ra bây giờ người xông quan không còn nhiều.

Chủ yếu hiện nay ở mười mấy hai mươi quan, nhưng hơn mười quan đào thải rất nhiều, lúc hươn mười quan đã là sáu, bảy trăm con yêu thú đại đạo cảnh tam tầng, tứ tầng, khó khăn cao như vậy bình thường đại đạo cảnh lục tầng còn đối kháng được, đại đạo cảnh ngũ tầng sớm gục ngã.

Khi Lục Nguyên tiến vào cửa thứ mười một, người bị đào thải đã tới bảy ngàn người, tốc độ loại trừ còn đang tăng lên.

Tấtn hiên bây giờ Lục Nguyên vẫn đang xếp chót, thứ hạng của hắn là bảy ngàn năm trăm hai mươi lăm.

Thứ hạng hơn bảy ngàn! Cách hai trăm bốn mươi chín quá xa.

Lúc này Lục Nguyên cẩn thận hơn, bây giờ tuyệt đối không thể sơ sẩy, dù sao việc này liên quan đến mình có thể tiến vào trung ương thiên triều. Lục Nguyên đánh chậm chần chờ, không vội vã xông quan, mỗi cửa đều tôi luyện kiếm kỹ, tuy không nói trực tiếp biến đổi nhưng nắm giữ lực luân hồi càng thành thạo hơn.

Bây giờ Lục Nguyên phát hiện mình đối phó nhiều yêu thú dùng lực luân hồi đáhn, cùng lúc đó dùng hoàng đế kiếm đạo hấp thu pháp lực mặt đất, Thông Thiên Tháp này không biết tại sao liên hệ thẳng xuống đất, cứ thế thì mình tiêu hao pháp lực không lớn, thậm chí có thể giữ cân bằng giữ tiêu hao và hấp thu.

Lúc ở cửa thứ mười hai thì Lục Nguyên lần đầu tiên phát hiện thứ hạng của mình tăng lên, tăng đến bảy ngàn ba trăm ba mươi ba, rốt cuộc tăng một phen. Kỳ thực tình hình hiện nay rất nhiều người đã bị đào thải, điểm có định không đổi, điểm của Lục Nguyên không ngừng dâng lên thì tất nhiên thứ hạng sẽ tăng.

Bây giờ người bị đào thải con số lên đến tám ngàn, chỉ còn hơn một ngàn người ở. Lục Nguyên vẫn không gây bất cứ chú ý gì.

Thông Thiên Tháp, tầng thứ mười lăm.

Khi Lục Nguyên bước chân vào tầng thứ mười lăm, bây giờ thời gian đã là đêm khuya, hắn phát hiện tầng này khá là khó khăn, số lượng yêu thú đến bảy trăm năm mươi con. Các loại yêu thú rậm rạp nhào đến, hơn nữa chất lượng khá cao, giờ đã xuất hiện yêu thú đại đạo cảnh ngũ tầng. Một yêu thú đại đạo cảnh ngũ tầng hỏa kỳ kỳ toàn thân bốc lửa nhìn chằm chằm hắn. yêu thú đại đạo cảnh ngũ tầng đã là dị chủng giống hỏa kỳ lân, loại quái thú tứ bất tượng này người toát ra lửa nuốt hết mọi ngọn lửa, dường như muốn đemtất cả thiêu cháy.

Một con yêu thú đại đạo cảnh ngũ tầng đương nhiên không là gì, thực lực hiện nay của Lục Nguyên đối phó dị thú không thành vấn đề, dù sao hắn không phải lúc ở thần hồn gian, khi ấy đối phó dị chủng hỏa kỳ lân yêu hỏa lân cực kỳ chật vật, bây giờ thực lực khác rất lớn. Nhưng nếu số lượng nhiều thì sao? Rất khó đối phó. Tầng thứ mười lăm này đại đạo cảnh lục tầng bình thường đối phó còn được, nhưng mấy tầng sau e rằng khó thể đối phó, đã là lực hạn của đại đạo cảnh lục tầng, tối đa đến khoảng hai mươi lăm tầng là không khả năng đi tiếp.

Lại nói cửa này đào thải người khá là nhiều.

Khó khăn luôn tăng lên a.

Lục Nguyên thả lỏng gân cốt, không vội xuất kiếm. Lần này vẫn là kiếm pháp nhưnglaf lấy khí thành kiếm, biến ngón tay thành kiếm. kiếm chỉ điểm tướng, ngón tay thi triển, một vệt kiếm khí phát ra, cùng lúc đólực luân hồi xuất hiện ở đầu ngón tay, những yêu thú không ngừng bị lực luân hồi lôi kéo va chạm vào nhau.

Càng dùng thập đại thiết tắc luân hồi càng quen tay, hắn phát hiện nó rất có ít.

Kỳ thực Đẩu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung Hoàng Phục cũng có chúng ít là lợi dụng pháp lực kỳ quái lôi kéo, nhưng pháp môn quái lạ này chỉ là bắt chước lực luân hồi, sợ là tổ tiên Mộ Dung gia từng thấy và bắt chước chứ không phải lực luân hồi thật sự. Loại bắt chước lực luân hồi nếu đụng phải chính quy như mình thì e rằng chỉ có bị mình đánh.

Tất nhiên thì lý do pháp lực cách biệt ba tầng, bây giờ mình còn chưa phải đối thủ của Mộ Dung Hoàng Phục.

Lục Nguyên lại xông qua từng cửa.

Mỗi lần ra cửa hắn thấy trước cửa ở lại mấy trăm người, hiển nhiên đều là bị đào thải.

Bây giờ người bên ngoài thông qua Thủy Kính thuật quan sát cũng phát hiện số người xông quan giảm nhanh.

Quốc chủ Đại Dung quốc, Chu Trung Dung chắp tay sau lưng, lão đang đêm số người xông lên.

Bây giờ số người còn xông quan tổng cộng là một ngàn hai trăm ba mươi người.

Nhưng không qua chốc lát thì giảm xuống đến chín trăm chín mươi mốt người.

Thời gian chậm rãi trôi qua, số người xông quan giảm mạnh.

Bảy trăm sáu mươi lăm người!

Sáu trăm mười một người!

Bốn trăm ba mươi hai người!

Hai trăm mười sáu người!

Một trăm lẻ năm người!

Bảy mươi ba người!

Năm mươi mốt người!

Ba mươi chín người!

Mười một người.

Giờ phút này chẳng ngờ chỉ có mười một người đang xông quan.

Chu Trung Dung bất giác đánh giá, phát hiện còn đang xông ở trước nhất không chút nghi ngờ vẫn là Bách Bần quốc Tiêu Phong Hùng, người này quả nhiên là phóng khoáng tuyệt thế, Hàng Long nhị thập bát chưởng đánh qua yêu thú tan thành mây khói, sau đó cách ở phía sau một đoạn là Ân Vô Kỵ, Quách Khản, Lưu Quá, Hư Không Tử, Mộ Dung Hoàng Phục, cùng với Đại Dung quốc Chiết Tử Xung, Phó Xung, Trầm Vũ, Tống Bi Phong.

Mười người này trừ Tiêu Phong Hùng là đại đạo cảnh bát tầng, chín người khác đều là đại đạo cảnh thất tầng.

Ủa, chẳng phải còn một người sao? Một người nữa đâu?

Chu Trung Dung bất giác quan sát qua, Thủy Kính châu quét từng cửa từng cửa, kếTấn quốcuar chết sống không thấy người thứ mười một rốt. Thống kê ra sai lầm ư? Không đúng, Thông Thiên Tháp là di bảo cổ đại, thống kê là trung ương thiên triều làm, trung ương thiên triều không khả năng sai lầm.

Chu Trung Dung từng người từng cái tra, rốt cuộc ở tầng thứ mười lăm phát hiện một thanh y thanh niên.

Không ngờ là ở tầng thứ mười lăm?

Người thanh niên này xông quan chậm thật, hóa ra chỉ ở tầng thứ mười lăm, vậy xem ra bây giờ còn chưa gặp chỗ nào cường, nếu không thì không khả năng xông lên, e rằng sớm bị đào thải, không cần để ý người này, Chu Trung Dung thầm nghĩ, không chú ý hắn tiếp mà nhìn Tiêu Phong Hùng chiến đấu.

Lúc này Tấn quốc Thủy Kính châu cũng vang lên tiếng kêu la. Cho đến bây giờ, Tấn quốc mười bốn người thành tích chỉ dừng ở mười ba người, mười ba người này thành tích ngừng cộng thêm xếp hạng thử thách pháp lực trước đó, làm sao cũng không cảm thấy có thể tiến vào hai trăm bốn mươi hàng đầu, toàn quân bị diệt ư?

Bây giờ chỉ mình Lục chưởng môn còn đang xông quan, nhưng thành tích hiện nay là sáu ngàn ba trăm, thứ hạng như vậy gần chót, Lục chưởng môn thật sự có hy vọng không?

- Chưởng môn cố lên!

- Chưởng môn cố lên!

Người Hoa Sơn tiên môn rống gầm, tuy biết Lục Nguyên không nghe được chỗ này cổ vũ nhưng muốn rống một lần. Họ vô cùng tin tưởng Lục Nguyên có thể lại sáng tạo kỳ tích, vì hắn vốn chính là người luôn sáng tạo sự tích, ở Hoa Sơn không biết tạo ra bao nhiêu điều kỳ diệu. Thế Thiên Minh cơ bản bị một mình hắn đánh thành trạng thái suy nhược, bây giờ đến thử thách trăm quốc hãy tiếp tục sáng tạo kỳ tích đi.

- Chưởng môn nhất định thành công!

Thanh âm vô cùng kiên quyết, người Hoa Sơn chém đinh chặt sắt, giọng nói tràn ngập tự tin.

Đúng vậy, tin tưởng vào chưởng môn.

Bởi vì chưởng môn đáng giá chúng ta tin tưởng.

Thông Thiên Tháp, cửa thứ hai mươi hai.

Cửa này số lượng yêu thú chắc là chín trăm con, nhưng Lục Nguyên kinh ngạc xuất hiện trong số yêu thú dễ thấy nhất là băng giao đứng trong đó. Giao long to lớn dài mấy chục trượng, con băng giao nhẹ vẫy đuôi, dấy lên không biết bao nhiêu phong vân.

Đến mức này thì không gọi là yêu thú đó mà xưng là thần thú.

Đến mức này thì không thể gọi là yêu nữa mà nên gọi thần, thần ma minh chi.

Một con giao có lực lượng lớn bao nhiêu? Tại Tấn quốc tu tiên giới có thể có lực giao là có thể khống chế một phần Tấn quốc, bây giờ chín trăm con yêu thú bao vây Lục Nguyên có một con thần thú, quả nhiên Thông Thiên Tháp càng lúc càng khó, giao long đều đi ra.

Lục Nguyên không căng thẳng, đúng là hắn chưa từng đối phó thần thú giao long, tuy nhiên, thực lực hiện tại muốn đối phó một con giao long thì không khó lắm. Lục Nguyên vẫn là lấy kiếm làm chỉ, kiếm chỉ tung hoành, lấy thập đại thiết tắc luân hồi khống chế con thần thú. Hắn muốn thử xem lực luân hồi của mình có thể khống chế được thần thú này không.

Dường như băng giao muốn giãy dụa, nó cố gắng đối kháng, nhưng lực luân hồi quá lớn, xuyên qua đời này đến đời khác, luân hồi sinh sinh tử tử, vô tận hư không, vô tận ngũ hành, đều ở trong luân hồi, dù là thần thú cũng không thể tránh khỏi bị rót vào lực luân hồi.

Quả nhiên, lực luân hồi của mình ngay cả thần thú đều không thể chống cự, vậy cửa ải này không có gì khó. Lực luân hồi dựng lên, chỉ thấy chín trăm con yêu thú thấy Lục Nguyên làm trung tâm đụng độ nhau, chúng muốn kiểm soát thân thể mình nhưng bất lực.

Cửa thứ hai mươi hai, xông qua!

Hắn đi ra cửa thứ hai mươi hai, đến cầu thang trung gian, phát hiện cửa này cũng có rất nhiều bị đào thải, nhưng không có ai quen mặt cả. Hắn quen biết toàn là người đại đạo cảnh ngũ tầng, sớm bị đào thải rồi, không khả năng chống đến cửa này. Cửa thứ hai mươi hai khá là khó khăn, chống đỡ đến tận đây là cực kỳ hiếm hoi.

Lục Nguyên không vội vã, lấy ra gà nướng và rượu, trước ăn một bữa rồi tính tiếp, khiến đám người trên cầu thang nhìn tròn mắt ra. Những người này đến chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đến trung ương thiên triều, linh kiếm, linh thạch, thần hồn thạch vân vân không sót một món, nhưng giống Lục Nguyên chuẩn bị gà nướng và rượu không có mấy ai, ăn hàng đúng là ăn hàng, trong thử thách quan trọng vậy mà vẫn chuẩn bị đồ ăn.

Lục Nguyên không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của đám người, thản nhiên ngồi ăn.

Liếc sơ thứ hạng thì thấy hiện mình xếp ở hạng bốn ngàn ba trăm, so với hơn bảy ngàn người thấp nhất đã tăng hơn ba ngàn, thứ bậc leo cực nhanh.

- Ân Vô Kỵ, thất bại cửa thứ ba mươi ba.

- Quách Khản, thất bại cửa thứ ba mươi ba.

- Lưu Quá, thất bại cửa thứ ba mươi hai.

- Hư Không Tử, thất bại cửa thứ ba mươi hai.

- Mộ Dung Hoàng Phục, thất bại cửa thứ ba mươi hai.

- Chiết Tử Xung, thất bại cửa thứ ba mươi mốt.

- Phó Xung, thất bại cửa thứ ba mươi mốt.

- Trầm Vũ, thất bại cửa thứ ba mươi mốt.

- Tống Bi Phong, thất bại cửa thứ ba mươi mốt.

Liên tiếp chín tin thất bại truyền vào tai quốc chủ Đại Dung quốc, Chu Trung Dung. Chu Trung Dung chắp tay sau lưng, bây giờ chỉ còn lại hai người, một là Tiêu Phong Hùng đã trùng kích đến ba mươi tám ải, một là người thanh niên còn đang ở phía chót xông lên.

Chu Trung Dung thuận miệng hỏi:

- Phải rồi, thanh niên đso tê nlà gì?

Lần này thiên tài tham gia quá nhiều, đến một vạn, tuy Chu Trung Dung ký ức siêu quần nhưng không cần nhớ từng người, giờ hỏi một câu không phải vì Lục Nguyên đáng để lão nhớ, chỉ thuận miệng hỏi thôi.

- Người này…

Bên cạnh lập tức có phó thủ tra tư liệu, một lúc sau mới nói:

- Người này đến từ Tấn quốc, là thiên tài Tấn quốc, tuổi rất trẻ, hơn nữa lúc thử thách tư cách Tấn quốc thì được…sáu mươi điểm!

- Cái gì!?

Chu Trung Dung bị chấni knh, hỏi lại:

- Sáu mươi điểm!?

Lão biết sáu mươi điểm có ý nghĩa gì.

Chu Trung Dung khó hiểu hỏi:

- Nếu là sáu mươi điểm thì hắn nên biểu hiện tốt hơn hiện tại mới đúng chứ, thực lực không nên là vậy.

Phó thủ giải thích:

- Hắn ba mươi hai tuổi.

Ba mươi hai tuổi!

Chu Trung Dung vuốt râu bàn tay cứng lại, ngây như phỗng.

Hai người cuối cùng!

Tiêu Phong Hùng xông ở cửa thứ ba mươi tám và Lục Nguyên xông ở cửa thứ hai mươi ba.

Tiêu Phong Hùng tất nhiên là trăm triệu người chú ý, người hai trăm bốn mươi chín quốc gia đều nhìn uy thế của gã, ba mươi tám cửa, đây chính là ba mươi tám cửa. Kỳ thực lúc này Tiêu Phong Hùng phát huy hơi vượt qua bình thường, người này phóng khoáng uống rượu, sức chiến đấu cứ tăng lên trên đúng là không thể tin được.

Hàng Long nhị thập bát chưởng vốn tiêu hao pháp lực nhiều, nhưng đối với người này dường như là liên miên bất tận đánh ra Hàng Long nhị thập bát chưởng.

Đây là một người trời sinh đại khí phách, đại hào khí.

Nhưng đến cửa thứ ba mươi tám thì gã thở không ra hơi, quá khó chống đỡ.

Cái gọi là năm mươi bốn cửa, năm mươi cửa đủ điểm quả nhiên có đạo lý, ngay cả tuyệt thế thiên tài như Tiêu Phong Hùng mà đến cửa thứ ba mươi tám còn mệt cỡ đó, đủ thấy năm mươi bốn cửa khó khăn. Nhưng năm đó Việt Nữ A Thanh, người số một trong lịch sử vạn vạn năm của nam cảnh lại có thể phá tan thứ năm mươi lăm cửa, khiến người ngưỡng mộ phong thái người xưa.

Khi mọi người chú ý Tiêu Phong Hùng thì cũng nhìn người khác, dù sao nhìn chằm chằm Tiêu Phong Hùng sẽ thấy chán, tất nhiên chuyển chú ý sang hắn.

Người Tấn quốc càng chú ý Lục Nguyên.

Tấn quốc, Thủy Kính châu Thủy Kính huyện.

Người Hoa Sơn luôn kiên định tin tưởng Lục Nguyên sẽ thắng, luôn kêu gào chưởng môn tất thắng, nhìn Lục Nguyên luôn leo lên. Khi Lục Nguyên đột phá cửa thứ hai mươi ba thì đã xếp hạng ba ngàn chín trăm.

Lại đột phá cửa thứ hai mươi bốn là xếp hạng ba ngàn năm trăm.

thứ hạng luôn tăng lên, người Hoa Sơn hét to:

- Hay!

Người tiên môn khác vốn không tin Lục Nguyên lại sáng tạo kỳ tích đều kinh ngạc trợn mắt, không lẽ lần này hắn sẽ lại sáng tạo kỳ tích sao?

Trên mặt Thủy Kính thuật, Lục Nguyên đã lao vào cửa thứ hai mươi lăm.

Cửa thứ hai mươi lăm, ải hên xui!

Lúc trước đã thực nghiệm rồi, chỉ có người đại đạo cảnh thất tầng mới qua nổi, coi như là Mạc Tử Hạc đỉnh đại đạo cảnh lục tầng cũng gục gã trong ải này, không cách nào tiến tới. Cửa thứ hai mươi lăm đào thải rất nhiều người, vượt qua số người mấy cửa trước. Trừ mười một người đại đạo cảnh thất tầng là thông qua cửa thì không còn ai làm được nữa.

Loading...

Xem tiếp: Chương 625-626: Mạc Tử Hạc

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vô Hạn Khủng Bố

Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Năng

Số chương: 792


Hoàng Cung Dậy Sóng

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 35


Nại Hà

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Dị Nhân

Thể loại: Khoa Huyễn

Số chương: 43