21 Tháng bảy tháng tám mưa sa, hạt mưa nặng nề rơi trên từng phiến lá sen, bọt nước trắng lăn tròn, lăn tròn rồi vỡ tan.
Trầm Thịnh chạy trong mưa, một thân ướt đẫm, mái tóc đen huyền dính bết vào mặt, đôi mắt cong cong mở thật to, sáng rỡ mà vô hồn.
22 Khinh Nguyệt trước nay vẫn không quá chú ý đến một ai đó không liên quan, thế nhưng đối với cửu vương nữ Cơ Hàm Ngọc rất có hảo cảm. Năng lực không sai, tâm tính cũng trầm ổn rõ ràng.
23 Hơn hai chục vạn binh, nói ít không ít, nói nhiều không nhiều, thế nhưng đây đều không phải lấy từ thủ vệ trong tay bệ hạ, mà là cào xương từ những cánh quân vốn nằm trong lòng bàn tay của mấy thế gia đại tộc, trong đó có cả hoàng tử hoàng nữ.
24 “Chúng ta cùng trò chuyện được không?” Khinh Nguyệt không phải không cảm thấy bản thân bỗng dưng lại trở nên nhiều lời, nhưng mà người nay là kẻ duy nhất làm nàng có cảm giác không nắm chắc, trong lòng có một chút đề phòng lại không nhịn được muốn tiếp cận.
25 Túc Thổ thành đang là thành trấn giáp ranh hai quân. Chủ soái và viện binh từ kinh thành đều chưa kịp tới, trấn thủ bắc cảnh Thương quốc hiện là Trần Nhạc Dự, phó tướng dưới tay Khinh Nguyệt.
26 Trần Nhạc Dự lặng người, đôi môi mím lại, tái nhợt.
Trong thành, dân chúng đã di tản gần hết, chỉ còn lại thanh niên trai tráng và vài cô nương xin ở lại làm hậu phương.
27 Không chỉ những binh lính mới, ngay cả những người ngày đêm lăn lộn giữa gươm đao giáo mác, vốn tưởng đã nhìn quen cảnh chết chóc cũng không kìm được vẻ khó chịu ngai ngái trong lồng ngực.
28 Sở Hàn thu lại cánh cung, khuôn mặt hờ hững không biểu cảm chống lại ánh nhìn dữ tợn phóng tới. Áo choàng cùng màu với giáp đen càng làm nổi rõ khuôn mặt cương nghị lạnh lùng.
29 Bình nguyên Thát Vân vốn nằm sát bên cạnh nơi Bích quốc đóng quân, được ngăn cách bởi bình phong thiên nhiên cực kì vững chãi. Sở dĩ nói vậy, vì muốn vượt qua bình nguyên Thát Vân, trước hết phải đi Mê Vụ Sâm Lâm nổi tiếng.
30 Khinh Nguyệt đưa mắt nhìn, rồi cũng không nói gì nữa. Giống như khung cảnh gần mười năm về trước tràn về, tiếng người kêu la thảm thiết.
Không, khi đó, người chết đa số là phụ nữ, trẻ em, những người trên tay không tấc sắt.
31 Châu thành hoàn toàn trở về bản đồ Thương quốc.
Trên đại điện lặng im không một tiếng động. Quân tình báo về hỏa tốc đưa vào kinh đến tay bệ hạ, trừ bệ hạ ra, không ai biết có chuyện gì xảy ra ở biên cương.
32 Lịch sử vốn là như vậy, chỉ khi đứng lên được từ vấp ngã, mới có khả năng tỏa sáng vạn trượng.
Chuyện chiếm lại được Châu thành, ngay hôm đó Trần Nhạc Dự đã nhận được tin tức.
33 Tại bắc cảnh, cho dù là máu hay nước mắt cũng đều dễ bị gió thổi khô không còn dấu vết, yếu đuối cho ai xem, còn sống mới là điều quan trọng nhất.
Sở Phong bưng một cái chén nóng hổi màu cánh gián vào soái trướng.
34 Lần này hai bên đình chiến đến gần một tháng. Khinh Nguyệt nhận được thư từ Quân Uyển, đọc nghiền ngẫm từng chữ một, lại khẽ cười rồi thả tờ giấy mỏng tang ra, ngọn lửa bập bùng liếm lên từng chút, từng chút, nuốt trọn.
35 Sáng hôm đó chính là bắt đầu cho một lịch sử khó quên của Thương quốc, trong suốt những năm sau này, mỗi người lính còn sống trở lại đều khắc sâu trong đầu từng hiệu lệnh, mỗi mảnh đất nhỏ đã đi qua, nhớ cả cảm giác huyết quản sục sôi kêu gào trong lồng ngực.
36 Trăng sáng trên trời, cỏ thơm dưới chân, thánh nữ Cát Na, nếu con chết, xin hãy đưa con trở về đất mẹ.
Trên thành lâu, Lạc Cơ liếm đôi môi, ánh mắt u tối không rõ mục tiêu.
37 Bích quốc tuy có hơn trăm vạn quân, xuống nghênh chiến dù sao cũng là con số đáng kể. Thế nhưng đến lúc này căn bản mấy chục vạn quân lại không biết dụng võ, chỉ giống như một bức tường thịt nặng nề cồng kềnh bất lực để cho Lang Nha quân xâu xé.
38 Buông hết đi, lại thấy bản thân trở lại ngày còn con gái, nhiệt huyết tươi vui như ánh mặt trời đùa cùng hoa bướm. Người kia là vết chu sa trong tim nàng mãi mãi, nhưng cũng chỉ là một vết chu sa mà thôi.
39 Bên ngoài trời mưa rất lớn, trong phòng ánh nến ấm áp, hắt lên trên bình phong bằng lụa bóng dáng hai người chồng lên, kéo dài, thực giống như đang dịu dàng ôm nhau.
40 Không khí ngày hôm nay khẩn trương chưa bao giờ hết. Suốt từ đêm, các doanh trướng trung tâm đều sáng ánh lửa. Đêm khuya tĩnh lặng, nơi này lại có một loại áp lực không nói nên lời.