41 Trốn dưới tán cây, Hứa Ba nóng lòng đẩy nhánh cây ra nhìn theo hướng Nguyệt Bất Do rời đi. Nói thật, đối với việc Nguyệt Bất Do có thể giúp y tìm được cha lớn hay không, Hứa Ba cũng không để ý.
42 Nguyệt Bất Do đợi ở ngoài Bát Khương trại tới tận khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới có ba nam tử nhìn thân phận có vẻ khác nhau rõ ràng đi từ trong trại ra.
43 Một đường vui vẻ chạy về chỗ cái cây kia, Nguyệt Bất Do nhẫn nhịn kích động không nói cho Hứa Ba và Hứa Thanh Thủy. Lúc trở về hai người đều đang ngủ trên cây, Nguyệt Bất Do mang hai người xuống dưới, chỉ nói sáng mai tỉnh rồi nói tiếp, tiếp theo hắn cũng đi ngủ.
44 Tám năm trước, Hứa Thanh Thủy mang Hứa Ba trốn vào rừng sâu, vì tránh bị Bao Bồi tìm được, y trốn vào ngọn núi thuộc về Si Mông trại đối địch với Bát Khương trại.
45 Cũng không biết làm sao, ngày thường Nguyệt Bất Do vô cùng thông minh nhưng lại không phát hiện sự khác thường rõ rệt trên mặt Hứa Ba và Hứa Thanh Thuỷ, hắn lại tiếp tục nói: “Hiện tại ta cũng không gạt các ngươi nữa.
46 Mơ màng ngủ một ngày một đêm, Nguyệt Bất Do mới đi từ trong phòng ra. Trong viện rất im lặng, mọi người đều đã trở về phòng nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đóng cửa, hắn thừa dịp bóng đêm lặng lẽ rời đi.
47 Uống thuốc vào, Nguyệt Bất Do bắt đầu đổ mồ hôi, hắn lại rất nhiều ngày không tắm rửa, trên người cực kì khó chịu, trong lúc ngủ mơ càng không ngừng cào loạn trên người.
48 Có Mạc Thế Di tỉ mỉ chăm sóc, tâm tình cực tốt nên Nguyệt Bất Do chỉ nằm trên giường bốn ngày thì hoàn toàn hết sốt, tuy rằng còn ho khan nhưng yết hầu không đau nữa, tinh thần và diện mạo so với hôm hắn vừa trở về hoàn toàn khác hẳn.
49 Sợ Mạc Thế Di trở về phát hiện Nguyệt Bất Do đang làm cái gì, Hứa Thanh Thuỷ hoảng hốt kéo Hứa Ba cùng y đi “giữ chân” Mạc Thế Di. Tìm vài lý do đi mua thuốc linh tinh gì đó, Hứa Thanh Thuỷ thành công làm Mạc Thế Di chịu cùng y đi mua thuốc, thành công kéo Mạc Thế Di đi.
50 Đoàn người vừa trở về, Thành Lệ và Mạc Thế Di cũng không gấp gáp muốn Ba Tùng và Hứa Thanh Thuỷ kiểm tra thân thể cho họ. Thành Lệ dùng bữa cùng mấy người họ xong thì mang Hứa Ba đi.
51 Đau quá…… Trong lòng lại càng đau, nhưng trong lòng đau không phải bởi vì nơi đó đau, mà là vì Mạc Thế Di đang miễn cưỡng làm chuyện sinh đứa nhỏ với hắn.
52 Nằm trên giường một ngày, ngày hôm sau Nguyệt Bất Do đã xuống giường. Chỗ kia tự nhiên không thể lành nhanh như thế, chẳng qua Nguyệt Bất Do cũng không phải là quý nhân thân thể mảnh mai, không phải thương nặng nha, qua vài ngày thì tốt rồi, không cần thiết ngày nào cũng nằm trên giường, nói ra có khi còn làm người ta chê cười ấy chứ.
53 Thành Lệ có vẻ rất thích Hứa Ba, lại đưa y đi, nói là tìm cho y vài việc để làm. Hứa Ba vốn cũng không có việc gì, Nguyệt Bất Do lại đang muốn giấu y làm việc, cho nên biết thời biết thế để Thành Lệ mang y đi.
54 “Là như thế này sao?”
“Lông mi hình như thô hơn chút. ”
“Tức là…… như vậy?”
“Ừ, cũng tương đối giống. ”
Trong thư phòng của Thành Lệ, sau khi xong hết công việc cuối năm, mấy người họ cuối cùng cũng rỗi rãi thảo luận chính sự.
55 Nhìn Nguyệt Bất Do nhăn mặt nhăn mày uống một ngụm hết bát thuốc, Mạc Thế Di cầm lấy bát thuốc trên tay hắn, lau vết nước còn đọng lại trên khóe môi hắn, nhịn không được lại lần nữa hỏi Hứa Thanh Thuỷ: “Bất Do còn phải uống bao lâu?”
Hứa Thanh Thuỷ nhìn Nguyệt Bất Do, trên mặt bình tĩnh nói: “Các ngươi bây giờ còn trẻ, bị thương chỉ nghĩ là không làm sao, đợi đến già thì sẽ biết đau khổ.
56 Từ sau khi nghe Thành Lệ đề nghị, buổi tối cho dù muộn đến đâu thì khi trở về Mạc Thế Di đều sẽ ôm Nguyệt Bất Do làm chuyện sinh đứa nhỏ. Chiêu này có vẻ dùng được, ít nhất nụ cười trên mặt Nguyệt Bất Do càng ngày càng nhiều.
57 Có người đang lau mặt lau tay cho mình, ý thức còn đang nửa hôn mê, Mạc Thế Di cúi đầu gọi một tiếng: “Bất Do……” Động tác chà lau tạm dừng một chút, tiếp theo có người gọi bên tai Mạc Thế Di: “Thế Di, Thế Di?”
Thế Triệu? Mí mắt Mạc Thế Di giật giật, cố gắng mở to mắt, trong óc là nghi hoặc, Bất Do đâu? Trước mắt có một bóng dáng mơ hồ, người nọ lại gọi y: “Thế Di? Thế Di.
58 Bởi vì còn phải bảo vệ tâm mạch Thành Lệ nên Nguyệt Bất Do mất sáu ngày mới dựng xong phòng băng. Phòng băng không lớn, chỉ đủ cho bốn người ở trong xoay người.
59 Đây là lần đầu tiên từ lúc vào núi đến giờ Hứa Ba xuống núi, nhưng y cũng không chút nào sợ hãi sẽ lạc đường trước cảnh tượng trắng xoá bạt ngàn này, Hứa Thanh Thuỷ và Ba Tùng cũng yên tâm y đi đổi thức ăn một mình.
60 Như thế nào là đau lòng muốn chết, lần đầu tiên Mạc Thế Di chân chân thực thực cảm nhận được. Đây là Bất Do của y sao? Bất Do của y có một đôi mắt vừa dễ nhìn vừa linh động, mỗi lần nhìn thấy y đều sẽ cong cong ánh mắt gọi y “Mạc Thế Di”, sẽ không nhắm nghiền không để ý tới y như vậy.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24