41 Đi đến cửa Vong Ngữ lâu, từ xa xa Nhạn Hồi đã nhìn thấy có một bóng người áo đỏ đứng ở cổng lớn Vong Ngữ lâu, nhướn cổ nhìn về phía họ.
Nhạn Hồi chỉ thoáng nhìn tư thế đó đã nói: “Đường chủ Thất Tuyệt đường dù sao cũng khác, bình thường ta chẳng bao giờ thấy đại mỹ nhân Huyền Ca xuống gác bao giờ, vậy mà hôm nay lại ra cổng nghênh đón ngài.
42 Sáng hôm sau, Nhạn Hồi dậy từ sớm, ăn một bữa sáng đầy bụng xong đã tự điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó tới gõ cửa phòng Thiên Diệu gọi hắn, hai người cùng tới tìm Huyền Ca.
43 Nhạn Hồi không khỏi lấy làm lạ, “Không phải ngươi là Yêu long à? Sao lại biết pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ?”
Thiên Diệu thờ ơ nói: “Năm mươi năm trước, vùng đất dồi dào linh khí bị người tu tiên tu đạo chiếm cứ, Yêu tộc bị đẩy về phía Tây Nam, hai bên lấy Thanh Khâu làm ranh giới, thế cục thiên hạ chia đôi, nhưng ước định của Yêu tộc và người tu đạo không hề liên quan gì tới ta.
44 Nhìn bàn tay mình đang áp lên mặt Thiên Diệu, lòng Nhạn Hồi đang âm thầm đấu tranh phải để như vậy bao lâu nữa, Thiên Diệu như tựa theo bản năng, đưa tay ra đón lấy tay nàng.
45 Tấm màn rơi tung tóe trên đất, Thiên Diệu đứng trước sừng rồng, chỉ cách một bước nhưng hắn lại không bước tới được. Trong đầu vẫn không ngừng xoay vần câu nói của Tố Ảnh, “Đi tìm đi, tìm những bộ phận khác của cơ thể ngươi đi.
46 Nhạn Hồi vẫn chưa biết tình hình bên ngoài, ý nghĩ duy nhất trong lòng nàng là giết Phụng Minh để trừ hậu họa. Khổ nỗi trong tim lại có một luồng hơi ấm cứ dâng lên hết hồi này đến hồi khác.
47 Nhạn Hồi nằm trên giường một đêm, đau đớn trong bụng đã dịu đi nhiều. Nhưng sáng hôm sau ăn sáng, vừa xong một cái bánh bao, lúc đang định lấy cái thứ hai, nàng bỗng bịt miệng, vội vã tìm một cái chậu lớn nôn ra.
48 Nhạn Hồi đau bụng hết ba ngày. Trong ba ngày này nàng cơ bản không ăn thứ gì khác, mỗi lần nghe tiếng cửa phòng bên cạnh vang lên, nàng bèn đẩy cửa xông ra, chặn Thiên Diệu lại, giương mắt nhìn hắn: “Xuống bếp à?”
Thiên Diệu liếc nhìn nàng không nói lời nào, nhưng cũng thật sự đi vào bếp.
49 Nhạn Hồi vẫn luôn cho rằng mình quyết đoán không băn khoăn suy nghĩ, thậm chí có lúc vì dứt khoát quá mức nên vô tâm vô tính.
Lúc nàng rời khỏi núi Thần Tinh, bước xuống bậc thang dài trước cửa núi, mỗi một bước đều mang theo ký ức ngày xưa.
50 Nhạn Hồi cũng giật thót. Nàng biết đại sư huynh nhà mình nghiêm túc chính trực, nhưng không ngờ là chỉ có mấy tháng không gặp, sao tính tình lại trở nên nóng nảy thế này, chưa nói được mấy câu đã nổi giận ra tay với người ta rồi!
Nhạn Hồi vội tiến lên ngăn cản: “Đại sư huynh! Huynh bình tĩnh đi!”
Tử Thần như đang lửa giận ngút trời, tay ngưng tụ pháp lực đẩy Nhạn Hồi ra: “Tránh ra!”
Nhạn Hồi bất cẩn, thật sự bị đẩy sang một bên.