21 Tưởng Chính Bắc che chở cho Tưởng Thần, người ngoài nhìn vào liền hiểu.
Mưu kế của Tưởng Hằng và Tưởng Hạo không thể thực hiện được. Hai chúng nó không cam tâm trong lòng nhưng đành phải rời đi.
22 Trở về quê nhà cuộc sống sinh hoạt của Diệp Phong đơn giản hơn rất nhiều. Ban ngày hắn đi theo anh hai đến nhà các hương thân giúp đỡ bọn họ. Buổi tối đi theo hàng xóm uống rượu, tâm sự nói những chuyện trong thành phố.
23 Hai người lăn lộn qua lại cho đến khuya mới ngủ thiếp đi. Ở trên núi, mặt trời mọc khá trễ vào mùa đông. Vì không có chuyện gì quan trọng nên khi Tưởng Chính Bắc thức dậy đã là giữa trưa.
24 Thư Lãng sửng sốt một chút, y nhìn khuôn mặt của Tưởng Chính Bắc không biết vì sao lại bật cười. “Chính Bắc, cậu ấy đi rồi…”
Tưởng Chính Bắc không biết người đi rồi này là ai mà có thể khiến cho Thư Lãng biến thành bộ dạng đau khổ như vậy.
25 “Diệp đại ca nói anh hiện giờ đang làm thầy giáo ở trường học nổi tiếng Nhất Trung, chuyện này có thật không?” Cô gái ở trước mặt Diệp Phong có chút ngại ngùng, thậm chí cô cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn hắn.
26 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Trước khi trọng sinh, Tưởng Chính Bắc chưa từng nghĩ mình có thể trải qua một cuộc sống bình bình đạm đạm như vậy.
27 Tưởng Thần là học trò nhỏ tuổi nhất của giáo sư Dương. Hai người lại có tiếng nói chung nên ông cực kỳ yêu thích cậu. Giáo sư Dương có một học trò năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, hắn nhìn thấy sư phụ thiên vị tiểu sư đệ liền có chút ăn dấm chua.
28 Trải qua một buổi tối hoảng sợ Tưởng Thần vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, cậu đột nhiên hoá thân thành đứa trẻ thích kề cận Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc nấu cơm trong nhà bếp, cậu sẽ ngồi ở bàn ăn lẳng lặng nhìn hắn.
29 Tưởng Chính Bắc đang ở phòng lão gia tử nói chuyện liền nghe thấy tiếng kêu gào bối rối của Tưởng Hằng ở bên ngoài. “Cha! Không hay rồi! Thần ca ca bị phỏng!”
Tưởng Chính Đông vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì đã thấy Tưởng Chính Bắc đột nhiên đứng dậy mở cửa.
30 Ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, vết thương trên tay của Tưởng Thần dần tốt lên. Nhưng bệnh của Tưởng lão gia tử không những không thuyên giảm mà ngược lại càng nặng hơn trước.
31 Thân thể của Tưởng Thần bị treo lơ lững giữa không trung, tựa hồ như theo cái gì đó chậm rãi dạo chơi. Hai mắt của Tưởng Thần không mở ra được. Cậu chỉ cảm thấy thân thể mình bị bao quanh bởi một cỗ hơi thở quen thuộc.
32 Âu Tề dĩ nhiên sẽ không đi, Âu Tín không có ở nhà y cũng không vội trở về độc thủ không khuê(*). Hai người từ trong văn phòng đi ra Tưởng Thần đã ngủ gục trên ghế sô-pha.
33 Bệnh của Tưởng lão gia tử bị giới truyền thông bên ngoài loan tin ồn ào hơn nửa tháng. Thừa dịp hôm nay phỏng vấn, Tưởng Chính Đông rốt cuộc công khai thừa nhận ở trước mặt giới báo chí, Tưởng lão gia tử bị ung thư, hiện giờ đang trong giai đoạn điều trị.
34 Thời điểm Tưởng Chính Bắc đẩy cửa đi vào Tưởng Thần đã ngủ say. Gương mặt bạch ngọc của cậu nhỏ bằng lòng bàn tay của hắn, mái tóc mềm mại xoã tung trên gối.
35 “Cởi… cởi… cởi quần áo?!” Tưởng Thần há hốc miệng sửng sờ nhìn Tưởng Chính Bắc, “Ba ba. . vì sao phải cởi quần áo…?”
“Không phải tiểu Thần muốn làm cho ba cảm thấy thoải mái nhất sao? Con có thấy ai đi mát-xa mà mặc quần áo không?”
Tưởng Thần cúi đầu rầu rĩ nói, “Con chưa từng đi mát-xa, ba đi mát-xa đều cởi hết quần áo sao?”
“Haizz.
36 Tưởng Chính Bắc muốn buông tay Tưởng Thần ra, nhưng người nằm trên giường lại theo phản xạ mà nắm chặt lấy tay hắn. Tưởng Chính Bắc tâm tình có chút phức tạp, hắn ôm Tưởng Thần vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại hống cậu ngủ.
37 “Kha Thiên, cậu đứng ở trước cửa nhìn cái gì vậy? Tưởng Thần đi về nhà rồi sao?”
Tiểu Vũ còn chưa hỏi xong Kha Thiên đã xoay người đi vào trong phòng karaoke.
38 Thời điểm Tưởng Thần từ trong nhà của giáo sư Dương đi ra, cậu nhìn bầu trời âm u mù mịt liền cảm thấy không thoải mái mà nhíu mày. Tưởng Thần không thích mùa đông, dường như tất cả mọi chuyện không tốt cậu từng trải qua đều xảy ra vào mùa đông.
39 Nhà ga thành phố A.
Thư Lãng đem hành lý của mình để trên mặt đất. Y khó chịu mà xoa xoa cái cổ. Ngồi trên xe lửa hai ngày một đêm, hơn nữa vì không còn vé giường nằm mà y đành phải mua vé ghế cứng ngồi trở về đây.
40 Thư Lãng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện không biết mình từ lúc nào đã nằm trên giường.