41
42
43
44 “Tôi không hỏi cái đó! Tôi muốn hỏi là tại sao con trai tôi đang bị bệnh bạch cầu mà Trình Đoan Ngọ lại bỏ nó ở đó để về nước?” Lục Ứng Khâm gầm lên, không chút kiềm chế.
45
46 Ngày Đông Thiên rời xa thế giới là một ngày rất đẹp. Thượng đế đã chọn một buổi trưa nắng vàng rực rỡ để đưa cậu đi. Sau khi xuất viện sức khỏe cậu bé càng lúc càng tệ, nhưng vì không phải tiêm và rút máu nữa nên cậu bé cười rất nhiều, ban ngày đọc sách, vẽ tranh, thỉnh thoảng xem ti vi, cậu thích hát cùng Trình Đoan Ngọ.
47
48 Từ lúc đưa Trình Đoan Ngọ vào viện cho đến lúc cô tỉnh lại là hai mươi mấy tiếng đồng hồ, Lục Ứng Khâm không dám nhắm mắt, cũng không dám rời đi. Chưa bao giờ anh ta lại sợ mất đi một điều gì đó như vậy.
49
50 Có người nói rằng, khổ đau mới có tính trội. Trình Đoan Ngọ nằm trên giường bệnh gần một ngày, người giúp việc thay nhau chăm sóc cô, nhưng cô rất ít nói, không phải cô còn tức giận, mà là bởi cô chẳng biết mình còn có thể nói gì nữa.
51
52 Trình Đoan Ngọ cứ nhìn Du Đông chằm chằm, không chớp mắt, như một người xa lạ. “Du Đông, anh có hiểu tại sao em lại không muốn để anh ấy đến không?” cô đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn không dấu được sự xúc động.