41 Trong quán cà phê, hai người đàn ông ngồi mặt đối mặt. Một người tinh thần sáng láng, mà người còn lại trông lại khá tiều tụy. An Tịnh nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, “Anh và Bảo Bảo có quan hệ gì?”Khẽ mỉm cười, Chân Bối trả lời: “Tôi cho là Bảo Bảo đã nói với anh rồi.
42 Bảo Bảo nháy mắt nhìn trần nhà, ba ngày rồi, đã ba ngày rồi. Thậm chí cô còn không xuống giường!Quả nhiên, lần sau rồi lần sau, vẫn là lần sau. “Bảo Bảo, rời giường.
43 Bọn họ bốn giờ chiều lên máy bay, tới nước Pháp đã gần chín giờ. Vừa xuống máy bay Bảo Bảo đã bám theo An Tịnh thật chặt, một tay còn níu lấy tay áo anh.
44 “Vợ nó à, mẹ cho nhóc xem hình!” Mẹ An rất hưng phấn dắt Bảo Bảo lên một căn phòng ở tầng trên. “Hình? Của ai?”“Đương nhiên là An Tịnh nhà mình, khi còn bé ấy~ nhóc không biết đâu, An Tịnh nhà mình khi còn bé thật sự là vô cùng khả ái!”Cô biết…“Chỗ này đều là ảnh của nó khi còn bé!” Mẹ An ném cho Bảo Bảo một tập album thật dày.
45 Bảo Bảo vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lập tức ném vấn đề của An Tịnh ra sau đầu. Bảo Bảo thấy được cái đùi gà thật to trên bàn, vọt tới nhét vào trong miệng.
46 Bảo Bảo tỉnh lại lần nữa đã sang ngày hôm sau, mặc dù buổi tối ngủ khá sớm, nhưng vẫn dậy rất muộn. Bảo Bảo là bị tiếng chim hót và ánh mặt trời cứu tỉnh, ngủ nhiều giờ như vậy, Bảo Bảo cảm thấy toàn thân cao thấp đều tràn đầy sức sống!Thấy An Tịnh vẫn ngủ say bên cạnh, trong lòng Bảo Bảo đột nhiên sinh ra ý nghĩ tà ác.
47 “Bảo Bảo, muốn trở về ư?” An Tịnh nhìn Bảo Bảo đang vui vẻ chơi máy tính, bất thình lình nói ra một câu như vậy. Nghe có thể đi về, không ngờ Bảo Bảo vụt một cái lập tức chạy đến trước mặt An Tịnh.
48 Đợi đến khi Bảo Bảo và An Tịnh hoàn thành tuần trăng mật, cũng đã qua hơn nửa tháng. Trong lúc mẹ An tới vô số lần điện thoại đều bị An Tịnh ngăn cản, dù sao thời gian vẫn còn sớm, An Tịnh vẫn muốn kéo dài.