41 “Thiếu gia?” Cô khó hiểu nhìn vẻ trầm ngâm của anh. “Cười là như thế này này. ” Anh nói xong đột nhiên lấy hai ngón trỏ kéo khóe miệng của cô lên. Cô tùy ý để anh đùa giỡn, không phản ứng, nghiêm túc nhìn anh.
42 Nhưng tay hắn đã bị Phương Dạ Bạch nắm chặt lấy. “Anh mà còn ra tay một lần nữa thì Tiểu Ngũ sẽ giết anh thật đấy. ” Phương Dạ Bạch lạnh lùng cảnh cáo.
43 “Cô càng ngày càng trở nên thông minh đấy, Tiểu Ngũ. ”“Đúng vậy. ”Câu trả lời không chút khách khí của cô làm cho anh bật cười, anh không nhịn được mà nói: “Nhưng tôi không thích phụ nữ thông minh.
44 Đám người máy bảo vệ bắt đầu cử động, thêm vào đó còn khởi động chương trình giết chóc, tay phải biến đổi thành những họng súng, bắt đầu đuổi giết năm người Phương Dạ Bạch.
45 Cao Lục ngẩn ra, còn chưa lên tiếng, Nam Cung Thần Võ đã nói: “Tiểu Bạch, máu của chúng ta có thể truyền cho người khác sao? Không có vấn đề gì chứ?”Phương Dạ Bạch bị hỏi khó.
46 Nhậm Hiểu Niên nghĩ……. . Cô ấy đã không còn giống người máy nữa sao? Tế bào của cô ấy đã tự động thoát khỏi sự kìm chế của máy móc, làm cho cô ấy dần dần có tri giác và cảm tình?Có thể sao?“Nếu như cô biết yêu, vậy chắc hẳn cô cũng sẽ hiểu vì sao lúc đó tôi không muốn đi, và cả lúc này….
47 Vấn đề này khiến Tiểu Ngũ sửng sốt, sau đó khuôn mặt vô cảm bắt đầu thay đổi. Tầng băng trên gương mặt vốn lạnh lùng kia dần hòa tan, xuất hiện một vệt ửng đỏ nhàn nhạt, đôi mắt cũng lóe lên tia kích động.
48 Cao Lục khó hiểu nhìn Phương Dạ Bạch, sau đó cô liền ngây dại. Vết thương do trúng đạn của Phương Dạ Bạch nhanh chóng ngừng chảy máu, thậm chí, chỉ chưa đến một phút sau đầu viên đạn đã từ miệng vết thương của anh rơi xuống nền đất.
49 Trong lòng Tiểu Ngũ chấn động, hô hấp cứng lại. Thiếu gia muốn cô rời đi sao? “Anh muốn đi một mình?” Cao Lục và Nam Cung Thần Võ đều ngẩn ra. “Đúng, giống như cô đã nói, không cần thiết phải để Tiểu Ngũ đi chịu tội với tôi.
50 “Xem ra mày không thể chết được rồi, lão Tứ. Mày chẳng khác nào tiên đơn ‘trường sinh bất lão’. Chỉ cần dùng máu của mày là có thể thay đổi cả thế giới………”Nhưng Phương Ngọ Liệt vừa dứt lời, cả trung tâm đang từ náo nhiệt bỗng nhiên chìm vào im lặng lạ thường, dường như có cái gì đó đột nhiên mắc ở cổ họng bọn họ, làm cho bọn họ nghẹn họng nhìn nhau trân trối.
51 “Phần lớn người máy đều bất động, hơn nữa còn có một số người máy quay lại tấn công chúng ta. Giống như mất khống chế vậy. ”“Cái gì? Tình huống này…….
52 Em yêu anh……. . Cho nên, anh nhất định phải sống khỏe mạnh, bình an. Phương Dạ Bạch chậm rãi mở mắt ra, ý thức có chút mơ hồ. Anh không rõ mình đang ở đâu, lại càng không biết mình bị làm sao.
53 Anh chợt rùng mình, cả người đều đang run rẩy. Đúng vậy, đây chính là điều đáng sợ nhất. Anh không lo sinh lão bệnh tử, anh đứng nhìn con người đau thương, thời gian đã không còn ý nghĩa gì với anh.
54 Thụy Sĩ, năm năm sau. Anh luôn nhìn cô, ánh mắt anh luôn dõi theo cô, anh thích dáng vẻ đoan trang của cô, động tác của cô, vẻ mặt của cô, còn có cảm xúc của cô.
55 Rất lâu, rất lâu sau. . . Đài Bắc ba mươi năm sau. Ba đôi nam nữ cùng nhau đứng trước một căn nhà lớn đổ nát, trong đó hai đôi vợ chồng trung niên mặc dù tóc đã bạc nhưng khí chất vẫn thanh lịch tuấn tú, chỉ trên khuôn mặt là không che giấu được vẻ phong sương.