21 Cốc Khiếu Thiên liếc nhìn điện thoại của mình, đúng là số điện thoại bàn vừa mới gọi đến. Chân mày khẽ nhíu lại một chút, trong lòng thực sự muốn về ngay nhưng vì bữa tiệc còn dang dở, Cốc Vũ cũng đang rất vui nên y đành hạ quyết tâm ngồi lại một chút.
22 Sau những ngày cố gắng nhẫn nhịn không đi lại quá nhiều thì Lam Sơn cuối cùng cũng được tháo băng.
Buổi sáng Cốc Khiếu Thiên đưa cậu đến bệnh viện để tháo băng, sau đó cả hai cùng nhau đến một nhà hàng gần đó chỉ để.
23 Nửa tiếng trước.
Lam Sơn vì bực bội chuyện tiểu tình nhân nên mới không ngủ được, thành ra nằm đó mà nghĩ cách chọc ghẹo Cốc Khiếu Thiên đang an giấc cách cậu một bức tường.
24 Điền Mật Mật sau khi quay xong hai cảnh phim của ngày hôm nay liền lái xe đến CK Ent.
Hôm trước cùng Cốc Khiếu Thiên trò chuyện xong, nàng lại càng thấy thích thú với người đàn ông này.
25 Buổi chiều Cốc Khiếu Thiên lái xe sang tiệm bánh của Lâm Võng để đón mèo nhỏ. Khi y dừng xe trước cổng tiệm bánh thì tình cờ nhìn thấy một màn đùa giỡn thân mật của hai con người nào đó.
26 Cuộc sống tình yêu mới đơm hoa kết trái của hai người rất hạnh phúc. Mỗi ngày khi Cốc Khiếu Thiên đi làm thì Lam Sơn sẽ được ngủ nướng như một ông hoàng, sau đó thì dọn dẹp nhà cửa một chút, đến chỗ Lâm Võng làm một cách giải trí rồi về nhà.
27 Lam Sơn đặc biệt chú ý đến ánh mắt của Cốc Khiếu Thiên dành cho chàng trai tên Lưu Tuấn Minh kia. Tuy đó chỉ là cảm giác thoáng vụt qua nhưng mèo nhỏ lại cứ âm âm ĩ ĩ suốt cả một ngày trời.
28 Lam Sơn kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Dĩ Khang ăn bận bình thường như thế này, còn đội mũ kín đáo nữa. Bộ dạng của cậu ta giống như là. . . muốn trốn đi vậy đó.
29 Ký ức cuối cùng sót lại trong tâm trí của Lam Sơn ở nơi con hẻm vắng vẻ hiu quạnh kia chính là hình ảnh Cốc Khiếu Thiên mặt mũi trắng nhạt chạy đến chỗ của cậu, không nói nửa lời liền ôm lấy cậu trên tay rồi mang đi.
30 Lam Sơn thức dậy không nổi vì đêm qua mãnh liệt quá. Đúng hơn là Cốc Khiếu Thiên phạt cậu thật là tàn nhẫn, huhu.
Nhìn thấy người kia vừa bước ra khỏi bồn tắm, trên người choàng một chiếc khăn lông bản to quanh hông, mái tóc vẫn còn ướt vuốt ngược ra phía sau.
31 Sầm!
" Đồ biến thái!!!!"
Tiếng hét vọng ra từ sau cánh cửa của phòng vệ sinh trong khách sạn. Mèo nhỏ khuôn mặt đỏ bừng bừng thống giận, cả người vẫn run lên, bàn tay siết lại chỉ muốn tung cước vào mặt người nào đó.
32 Ba ngày lưu diễn cuối cùng cũng kết thúc.
Sáng sớm đó đoàn người chuẩn bị đồ đạc rồi di chuyển ra sân bay. Trước khi rời khỏi khách sạn, Lam Sơn đã nhờ Cốc Khiếu Thiên hẹn Lâm Hạo ra để cậu nói lời tạm biệt.
33 Ban đầu hai người quyết định một lát Lam Sơn mà say bí tỉ thì Lâm Võng sẽ chịu trách nhiệm đưa cậu về nhà. Cuối cùng kế hoạch vỡ tan khi Lâm Võng mới chính là kẻ say đến đứng không vững.
34 Khoảng vài tuần trước, Kim Tuyết Vân có bảo Cốc Vũ sẽ đến nhà Cốc Khiếu Thiên ở lại vài ngày để bồi đắp tình cảm cha con mấy năm xa cách.
Hôm nay đáng lý bánh bao đã đến đây từ chiều, nhưng vì vướng bận một số chuyện nên kế hoạch dời xuống đến gần nửa đêm.
35 Mèo nhỏ cùng bánh bao đang ở trên phòng hì hục ngồi làm một cái nhà xinh xắn đáng yêu cho Châu Châu thì nghe thấy một giọng nói oanh tạc cả gian phòng khách.
36 Ngâm mình trong bồn nước ấm, Lam Sơn cố gắng gỡ bỏ những hình ảnh về cuốn sách bí ẩn ngày hôm đó ra khỏi tâm trí của mình.
Đã gần một tuần nay cậu chỉ mãi nghĩ về cuốn sách đó, sự xuất hiện kỳ lạ của nó cả sự biến mất đột ngột kia.
37 Vì Thích Hạ rời đi quá lâu cho nên Cốc Khiếu Thiên cũng bất giác đứng dậy, tìm xem anh chàng kia đã biến đâu mất rồi.
Trong lúc tìm Thích Hạ, Cốc Khiếu Thiên có chạm mặt Tống Dĩ Khang.
38 Thích Hạ ngồi đối diện Cốc Khiếu Thiên, rất thành tâm xin lỗi vụ việc xảy ra vào tối hôm qua.
Sau khi suy nghĩ cả một đêm, Thích Hạ cũng tự trách bản thân mình quá nóng nảy khiến cho Lam Sơn phải đau lòng như thế.
39 Thất Tuân đi đến bệnh viện với một hộp cháo nóng bổ dưỡng trong tay. Mỗi ngày anh đều đi qua con đường này để đến bệnh viện, vừa vào khỏi cổng lớn thì một số cô y tá đã nhìn anh mà mỉm cười.
40 Thiếu niên múa cột dìu Cốc Khiếu Thiên vào một phòng nghỉ của hộp đêm. Nhìn người đàn ông bị rượu làm cho u mê không còn tỉnh táo kia, khóe môi thiếu niên cong nhẹ lên, cười rất ấm áp.