61 - Cô cần một bà đầu bếp, bà Fitzpatrick mở lời. Đó không phải là sở trường của tôi. - Cả tôi cũng thế, Scarlett đáp. Bà Fitzpatrick nhìn chòng chọc nàng.
62 Ba người phụ nữ trẻ đứng trên ngưỡng cửa căn phòng của Toà nhà lớn mà Scarlett đã chọn riêng cho nàng. Cả ba đều mang tạp dề dệt ở nhà, đầu đội mũ sác lốt có nếp gấp rộng, nhưng thật giống nhau.
63 Scarlett vùng vẫy, cố chụp lấy giọng nói và ánh sáng mà đầu óc lờ mờ của nàng mơ hồ cảm nhận được. Có một cái gì… cái gì quan trọng lắm…, một vấn đề… những bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy đầu nàng, những ngón tay mảnh dẻ cậy môi nàng, một chất lỏng mát lạnh và ngòn ngọt ngập cả lưỡi nàng, chảy vào cổ họng nàng, và nàng thiếp đi.
64 Thời kỳ dưỡng sức bắt buộc đã cho Scarlett nhiều thời gian để suy nghĩ, nhất là vì đứa bé cứ ngủ li bì suốt ngày đêm, như bao trẻ sơ sinh khác. Nàng thử đọc sách, nhưng đó không phải là sở thích của nàng, và nàng đã không thay đổi mấy về điểm nầy.
65 - Tôi ra ngoài đây, chấm hết. Không cần nói gì nữa! - Scarlett khăng khăng thách thức bà Fitzpatrick. Bà quản gia đứng choáng hết khung cửa, giống như một tảng đá bất di, bất dịch.
66 - Em không thể đi trước lễ Phục sinh, Scarlett ạ, Colum bảo, chỉ có Bà O Hara mới có thể cử hành nghi lễ Thứ Sáu Tuần Thánh thôi. Scarlett không cãi lại.
67 Trời đẹp suốt hơn tám ngày liền. Đường xá khô ráo, hàng giậu nở rộ hoa. Vào ban đêm. Cat lại sốt nóng, báo hiệu bé sắp mọc một cái răng mới. Trước ngày lên đường, Scarlett chạy gần như nhảy cẫng lên đến tận Ballyhara để nhận nơi bà thợ may đợt áo đầm cuối cùng cho Cat.
68 Vợ viên thuyền trưởng là một phụ nữ đẫy đà, gương mặt đỏ hồng, với bà chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến Cat mở rộng đôi tay. "Cháu muốn đến với cô à!"Để trả lời.
69 Will Benteen đợi nàng ở ga Jonesboro. Scarlett nhìn gương mặt khắc khổ, dáng người cố gượng ưỡn thẳng của anh và nàng toét miệng cười… Will là người duy nhất mà Chúa đã tạo ra có một phong thái đủng đỉnh với một cái chân gỗ.
70 Đồng hồ điểm năm giờ khi Scarlett chạy vội vàng bên dưới lan can chiếc Abrraham Lyncoln. Con tàu chết tiệt! Nàng ngừng lại trên bến tàu để lấy hơi. Nàng nhìn thấy cầu tàu của chiếc La Toison d or còn ở chỗ cũ.
71 Colum đứng dưới chân cầu tàu khi Scarlett bước xuống chiếc La Toison d or. Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng có ai đó sẽ đón nàng và lo các rương hòm cho nàng, nhưng không ngờ lại chính là anh.
72 Mùa đông làm cho Scarlett bực bội. Không có việc gì lớn để làm, ngoài việc chăm lo cho ngựa. Nàng lại không muốn ở không. Đất đai đã được cày vỡ và hun khói vào giữa tháng mười một, nhưng sau đó thì việc gì nữa! Vào những chủ nhật đầu tháng, đã hiếm khi nàng còn phải ngồi nghe những chuyện than phiền hoặc cãi cọ Thật vậy, bây giờ Cat đã có thể một mình đi hết chiều dài căn phòng để nhờ người ta giúp bé thắp nến Giáng sinh, rồi lại có bao thứ lễ hội mừng Năm mới, nhưng đối với nàng, ngày đông dù ngắn ngủi biết bao vẫn như còn quá dài.
73 - Cat, đi chơi, tiếng bé nhỏ nhẹ. - Không, cưng ạ, hôm nay thì không! Sẽ đi, nhưng không phải hôm nay đâu!Scarlett cảm thấy bị tổn thương nặng nề. Sao nàng lại có thể thiếu suy nghĩ như vậy nhỉ! Sao nàng lại không biết mối hiểm nguy đang đe doạ Cat! Dunsany ở tuy xa, nhưng cũng không xa đến chẳng ai biết gì về bà O Hara và đứa con gái nhỏ da ngăm của bà.
74 Nhà Harington là một toà nhà đồ sộ nguyên một khối bằng đá Portland. Khu nhà không xa Ballihara là bao, ở ngay sau một làng mang tên Pike Corner, với lối vào rất khó tìm: không cửa, không cổng vòm, chỉ có hai cái cột trơ trọi không khắc một dòng chữ nào.
75 Khi bà Charlotte Montague vừa đi, Scarlett vội vàng theo hành lang đến phòng bà Fitzpatrick. Đối với nàng, điều quan trọng không phải là cho người gọi bà lên, mà là việc nàng phải nói với một ai đó.
76 Scarlett đến dự cuộc săn ở chỗ Sir John Morland với đoàn tuỳ tùng hùng hậu. Nàng ngồi trên ngựa, theo sau đó hai người coi ngựa dẫn con Bán Nguyệt và con Comet, một trong những con ngựa săn mới của nàng.
77 Scarlett không ngờ rằng Dublin lại gần đến thế. Nàng có cảm giác vừa mới ngồi lên tàu ở Trim thì người ta báo là đã đến Dublin rồi. Evans cô hầu của Charlotte, đã chờ nàng và bảo một người phu vác các va li của nàng rồi nói: "Xin theo tôi, Bà O Hara" và bước đi.
78 Lần nầy, Charlotte và nàng thuê một căn hộ không phải ở Gresham mà ở khách sạn Shelbourne, nơi hai người sẽ nghỉ tại Dublin trong suốt ngày hội. Lần trước Scarlett đã không bước vào toà nhà đồ sộ bằng gạch nầy.
79 Những lo âu đêm qua không để lại dấu vết gì. Sáng hôm sau, khuôn mặt Scarlett vẫn mịn màng và thanh thản, và những nụ cười của nàng còn quyến rũ hơn bao giờ, khi nàng mời dùng cà phê và trà những người đàn ông, đàn bà đang chen chúc trong phòng khách của mình.
80 Câu chuyện của Harriet Stewart Kelli được người ta biết dần dần. Chị ta và đứa con trai đã đến Ballihara từ hơn một tuần nay, mà Scarlett cũng mới chỉ biết những nét chính.