21 Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vọng Thiên thở dài tỉnh lại, vì sao tỉnh lại phải thở dài, bởi vì hắn cả một đêm ngủ không hề ngon, có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Lăng đang ôm hắn như gấu ôm cây… Người đó xem mình như gối ôm sao.
22 “Mộc Lăng chết tiệt!” Đoan Mộc Viêm thật vất vả trốn khỏi bãi tha ma, ngồi dựa vào một thân cây thở phì phò, cắn răng nói: “Mộc Lăng, ngươi chờ, sớm muộn có một ngày, ta làm cho cả thiên hạ đều biết, ta mới là thiên hạ đệ nhất thần y chân chính!”Phát tiết xong, Đoan Mộc Viêm phủi phủi quần áo đứng lên, đang định đi, chợt nghe trong rừng truyền đến một ít thanh âm kì quái… Dường như là có người, hắn ban đầu trong lòng căng thẳng, rất sợ là Mộc Lăng đuổi tới, nhưng nghĩ lại, không đúng! Nếu là Mộc Lăng đuổi theo, đương nhiên sẽ không để mình phát hiện ra.
23 “Gần đây người chết thật sự rất nhiều. ” Nhạc Tại Vân tiếp nhận sổ sách chưỡng quỷ đưa cho hắn, lật xem vài trang, khẽ nhíu mày: “Sao toàn là người trong võ lâm?”“Người võ lâm?” Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ tới hố thi thể loạn táng phía sau núi, còn có Đoan Mộc Viêm.
24 Cũng khó trách bọn họ giật mình, mấy thứ Mộc Lăng bảo Nhạc Tại Vân tìm đến quả thật là có chút dọa người: một chậu lớn đá Hùng hoàng, một chậu gừng tươi, một vò rượu trắng lâu năm, nhưng dọa người nhất, là một chậu đầy đỉa.
25 Căn cứ vào nguyên tắc ‘ăn càng ít càng có tội với liệt tổ liệt tông nhà họ Mộc’, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi tới Bách Tiên Cư. Chuyện Mộc Lăng dùng thần kĩ cứu sống Nhạc Thu Linh, đồng thời vì cứu người mà khiến chính mình trở bệnh đã truyền khắp Lạc Hà thành, ông chủ Bách Tiên Cư vừa thấy hắn tới, liền lập tức dọn lên đầy một bàn thức ăn nổi tiếng của Bách Tiên Cư, cho Mộc Lăng một lần ăn thỏa nguyện.
26 Khi Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng chạy tới, lửa ở khách sạn đã bị dập tắt, quan sai và người đi đường đang hỗ trợ nhau chuyển thi thể ra ngoài. Mộc Lăng nhìn bảy tám cỗ thiêu thi nằm trên mặt đất, hỏi quan sai: “Có người bị thương không?”Quan sai lắc đầu, nói: “May là đều chạy đi được, không ai bị thương.
27 Vương Ngọc Phù và Triệu Hoa tốt xấu gì cũng là Giang Nam tam đại danh y, đi tới đâu cũng là được người tôn kính, nào có từng chịu qua châm chọc như vậy? Mộc Lăng căn bản như là không để bọn họ vào mắt.
28 Mộc Lăng vừa nói ‘bao hết’, Yên Thúy Lâu lập tức choáng váng, tú bà nhìn ra phía sau Mộc Lăng một chút, chỉ thấy mỗi một Tần Vọng Thiên, không còn ai khác.
29 “Người còn đang sống sờ sờ vì sao lại trúng thi độc?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi: “Nhưng sao toàn bộ người trong Yên Thúy lâu lại bị?”“Chuyện này nói ra rất dài.
30 Tần Vọng Thiên vừa xông vào tiểu các, chỉ thấy Mộc Lăng cầm chiếc đũa cho đồ ăn vào miệng, Lạc Tứ Nương cười hi hi ở bên cạnh gắp thức ăn, hai người ăn uống rất vui vẻ… Tần Vọng Thiên trong nháy mắt nhận ra mình hiểu lầm rồi, vừa rồi Mộc Lăng chỉ là ăn, không phải chuyện kia.
31 Đến lúc lên đèn, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng trở về Nhạc gia trại, Mộc Lăng đã bị Tần Vọng Thiên dỗ đến mặt mày rạng rỡ rồi, vào cửa, thấy người ra người vào tấp nập, dường như đang bận bịu làm gì.
32 Cả một đêm, Mộc Lăng đều ngủ không yên, lăn qua lăn lại, Tần Vọng Thiên nhìn đến có chút nóng lòng, ôm sát hắn vào, Mộc Lăng mới thoáng an tâm một chút, đến lúc trời sắp sáng, mới thiu thiu ngủ.
33 Mộc Lăng bị Tần Vọng Thiên kéo tới ôm chặt, xoa tới xoa lui, sau đó mơ mơ màng màng hiểu được mình bị áp lên giường, còn bị hôn…“Tiểu hài tử chết tiệt!” Mộc Lăng tung một cước đá văng Tần Vọng Thiên, người nào đó đang tập trung hôn bị gián đoạn, bất mãn nhìn Mộc Lăng: “Làm sao đó? Ta đang an ủi ngươi!”Mộc Lăng chụp lấy chăn cuộn mình lại: “Cái rắm, ngươi lại chiếm tiện nghi lão tử!”“Chiếm tiện nghi thì thế nào!” Tần Vọng Thiên nắm lấy cổ chân Mộc Lăng lộ ra bên ngoài chăn, bĩu môi: “Nhỏ.
34 “Xác chết vùng dậy?” Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chui trong chăn giãy giãy: “Ta không muốn đi, thật đáng sợ!”Tần Vọng Thiên một tay đè hắn lại, thấp giọng nói: “Này, xác chết vùng dậy, còn ở thành đông, chúng ta vừa mới thấy Nhạc Nam Phong, không thể là hắn!”Mộc Lăng suy nghĩ một chút: “Đúng.
35 “Hôn một cái”, trở lại biệt viện rồi, Tần Vọng Thiên trước tiên là đè Mộc Lăng lại, muốn làm việc cầm thú. “Cút!”, Mộc Lăng giơ chân chặn đầu Tần Vọng Thiên lại: “Ngươi dám tới gần lão tử diệt ngươi!”“Nhỏ mọn như vậy làm gì, hôn một cái cũng sẽ không chết!”, Tần Vọng Thiên bất mãn, vươn tay muốn bắt Mộc Lăng.
36 Tiểu hài tử gần đây rất khó dạy—- đây là kết luận cuối cùng của Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên chính là loại tiểu hài tử chết tiệt khó quản nhất! Nhanh mồm nhanh miệng, ngươi mắng không lại hắn, hắn chạy lại còn nhanh hơn cả thỏ, bị đánh cũng không sợ, cả mặt mũi cũng từ bỏ, ngươi còn có thể làm gì hắn bây giờ? Đuổi theo Tần Vọng Thiên náo loạn khắp gian nhà, Mộc Lăng tức giận đến giậm chân nghiến răng nhưng cũng không biết làm gì, cực khổ bắt được hắn định hung hăng đánh, tiểu vương bát đản lại trưng ra vẻ mặt ‘nguyện chịu đánh, ngươi cứ tùy tiện, ta heo chết không sợ nước sôi, tiện nghi ta chiếm đậu hủ ta ăn, ngươi có thể đánh ta thế nào?!’Đem chính mình làm ệt mỏi, Mộc Lăng nghĩ rất không hợp lý, đơn giản một cước đá văng Tần Vọng Thiên, đặt mông ngồi xuống bậc thang sinh hờn dỗi, ngực ngứa, hắn đường đường là Nhị đương gia Hắc Vân bảo, sao lại bị một tiểu hài tử như thế trêu chọc chứ? Trước đây đều là hắn lăn qua lăn lại người khác, này hôm nay bị tiểu hài đáng chết này lăn qua lăn lại.
37 “Mọi người không nên hoảng hốt!”, Nhạc Tại Vân thấy ai cũng kinh hãi chạy tán loạn, có vài người thể nhược yếu ngã xuống liền bị người khác giẫm trúng, tình huống nguy cấp, liền vội vã phân phó người của Nhạc gia trại sơ tán đoàn người, cứu những bách tính thụ thương.
38 Ngày hôm sau, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên như thường lệ xuất môn đi ăn, đi đến trên phố, lại nghe được một ít tin đồn kì quái. “Nghe nói gì chưa? Đám cương thi ngày hôm qua, đều là người của Nhạc gia trại, hơn nửa đều là người làm việc ở hậu sơn.
39 Phùng Ngộ Thủy và Mộc Lăng cùng một chỗ vừa ăn vừa nói tình hình gần đây của Hắc Vân bảo, nói gần đây Hân Hân là lớn nhất trong Hắc Vân bảo, ngay cả Tư Đồ cũng phải nhường nhịn ba phần, tiểu nha đầu chỉ nghe lời Hoàng Hoàng cùng Tứ Nương.
40 Ba người tới tiền viện, thấy lôi đài đã được dựng, bên dưới rất nhiều giang hồ quần hùng, Mộc Lăng bọn họ đi đến, thu hút không ít chú ý. Mọi ánh nhìn chính là nhằm vào Phùng Ngộ Thủy, tân hậu duệ của Hắc Vân bảo, tuổi còn trẻ công phu đã cao, võ lâm nhân sĩ tại Nhạc gia trại đã sớm biết, đều vươn dài cổ nhìn, đều tán thán, tuổi quả thật còn rất trẻ a.