41 Vô Tích là một trong hai phim trường lớn nhất Trung Quốc, ở đây bối cảnh sông, hồ, cung điện, chùa chiền. . . đều đủ cả, thậm chí còn có những hội quán được xây dựng để phục vụ làm phim.
42 Cả ngày hôm đó Lệ Dĩnh không thể dứt suy nghĩ của mình khỏi truyền thuyết về viên đá "Nữ thần chi lệ". Hai viên đá mà anh gắn trên vòng tay tặng cho cô là tồn tại duy nhất trên thế giới.
43 Sân bay Bắc Kinh, 9h sáng. . .
Kiến Hoa mặc áo phông giản dị, quần jean với giày thể thao bước đi vội vã đến khu làm thủ tục, còn đội ngược một chiếc mũ trông ra rất trẻ trung.
44 Màn đêm bao phủ cả phim trường Vô Tích, ánh sáng chỉ còn phát ra từ đèn lồng treo trên những cây cột cao đến năm, sáu thước. Xung quanh đều im lìm, không một tiếng động.
45 Phim đã gần tới ngày đóng máy, thời gian gần một tháng ở Vô Tích trôi nhanh như cơn gió đầu thu. Những diễn viên ở lại với đoàn cũng chỉ còn lại trên dưới chục người, còn lại đều là diễn viên quần chúng.
46 Không gian rộng lớn, trên mỏm đá lộ phong, một nam nhân đang thả hồn gảy từng khúc nhạc êm ái. Tiếng đàn của chàng bây giờ không những có âm thanh tuyệt sắc mà đã chứa chan tình cảm.
47 Vừa mới trở về từ Vô Tích, không nghỉ đến hai ngày, Lệ Dĩnh đã lao ngay vào dự án mới. Hai tuần trước, cô đã nhận lời đóng nữ chính cho "Thực tập sinh", một dự án chuyển thể từ tiểu thuyết miêu tả về con đường phấn đấu trong sự nghiệp của sinh viên mới ra trường.
48 Italiano Coffee, 9h tối. . .
Một đôi tình nhân dựa vai nhau tình tứ ngoài sân thượng của quán cafe nhìn xuống đường phố tấp nập bên dưới. Cảnh sắc Bắc Kinh ban đêm luôn đem lại cảm giác thư thái, cuộc sống hối hả giống như trôi chậm lại để mỗi người kịp hưởng thụ phong vị của nó.
49 Ngày hôm sau, buổi họp mặt đoàn làm phim "Thục Sơn chiến kỷ" diễn ra trong không khí ấm cúng. Cũng không có nhiều người tham dự, ngoài Kỳ Long, Thi Thi, cặp diễn viên chính Lệ Dĩnh - Vỹ Đình thì cũng chỉ có thêm đạo diễn, biên kịch cùng vài ba diễn viên thuộc tuyến nhân vật quan trọng.
50 Chuyện đêm ngày 16 xảy ra ở Bắc Ảnh ngoài những người trong cuộc thì không hề ai biết. Thế nhưng ở Đài Loan, cách xa Bắc Kinh cả ngàn dặm, vợ chồng Tuấn Kiệt - A Kiều vui như có lễ hội.
51 "Em phải hứa với anh không được quá kích động. Ở đây nhiều người, lại có phóng viên nữa, phải cận thận một chút"
"Ai da, ông xã, Hoa ca còn không nói gì mà anh cứ lo xa hoài.
52 Để nói về sắp xếp công việc chu toàn và kín đáo thì không ai vượt qua được Tuấn Kiệt. Anh với Kiến Hoa đồng sáng lập Hoa Kiệt đến nay đã có chỗ đứng nhất định trong làng giải trí.
53 Yêu xa đã khó, nhưng tình yêu giữa những người cùng hoạt động trong làng giải trí lại càng gặp khó khăn và thử thách gấp nhiều lần. Lệ Dĩnh cũng không phải cô gái ngây thơ tới mức không nhận biết được điều đó.
54 Dù mới chỉ vừa bước sang năm mới 2015, còn những một tháng nữa mới tới Tết Nguyên Đán truyền thống nhưng cả đảo Đài Loan đã chìm trong một sắc đỏ rực rỡ từ những chiếc đèn lồng, câu đối hay những bộ sườn xám bên trong những cửa hàng thời trang hoa lệ.
55 Sáng hôm sau,. . .
"Lệ Dĩnh. Em lấy cho chị chiếc bình pha lê trong nhà bếp nha"
Lệ Dĩnh không để ý việc mình đang mặc sườn xám, cần phải đi từ từ mà vội vàng quay trở lại nhà bếp.
56 Những bông tuyết lớn trắng xóa nhẹ nhàng rơi trong bầu trời Bắc Kinh, sương mù cùng tuyết khiến ở bên ngoài mọi người khó có thể nhìn ra nhau nếu đứng cách xa vài thước.
57 Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong năm, chỉ vài tiếng nữa khoảnh khắc giao thừa sẽ tới, cả Hoành Điếm sẽ chìm trong sắc pháo hoa rực rỡ, nhưng đoàn làm phim Thục Sơn vẫn miệt mài quay.
58 Lệ Dĩnh lại tựa vào vai Kiến Hoa trên đình hóng mát lưng chừng Phổ Đà sơn nhìn ra biển. Thời gian hai người ở bên nhau trôi qua nhanh như cơn gió, chẳng mấy chốc kim đồng hồ trên tay Kiến Hoa đều đã chỉ sang số mười hai.
59 Ba tháng sau, 9h tối, sân bay Bắc Kinh. . .
"Lệ Dĩnh, tối rồi còn đội mũ làm gì?"
"Em thích"
"Em tự soi gương đi, mũ cũng đội ngược" - Lệ Dĩnh buông xõa tóc, còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, có chút viền xanh lam xem chừng rất đáng yêu.
60 Bị mất dấu Lệ Dĩnh, tay phóng viên cũng không có lý do gì mà ở lại đây. Vì thế mọi chuyện qua đi, Nancy hiên ngang ra khỏi sân bay, một mình trở về khách sạn.