41 CHƯƠNG 41
Hiệu trưởng Lâm đứng lặng bên hồ, hàng mi hơi nhíu lại. Từ trước tới nay trong trường không thiếu tin đồn, những bàn tán về Mạc Ngôn gần đây khiến người ta không an tâm.
42 CHƯƠNG 42
Mùa xuân ở Bắc Kinh rất ngắn, vừa mới tháng Tư mà trong không khí đã thoang thoảng hương vị của mùa Hạ. Người đi lại trên ngã tư đường dần dần thưa thớt, trăng non đã lên cao, gió đêm phơ phất.
43 CHƯƠNG 43
Bị Mạc Ngôn ôm vào nhà trong nháy mắt, Lưu Tiểu Nguyên bủn rủn cảm thấy không thật lắm, cậu nằm trong ngực anh nhìn khắp nơi đánh giá căn nhà mới của mình.
44 CHƯƠNG 44
Lưu Tiểu Nguyên ngủ một giấc vừa sâu vừa ngọt ngào, gần trưa vẫn chưa chịu mở mắt. Tối hôm qua cậu thực sự quá mệt mỏi, xương cốt khắp người giống như muốn rụng ra.
45 CHƯƠNG 45
Xe chạy hai tiếng đã tới nơi nhưng Lưu Tiểu Nguyên vẫn thấy chậm lắm, hoàng hôn buông xuống rốt cuộc về đến nhà. Lưu Tiểu Nguyên giành xuống xe trước để mở cổng, nhảy vào trong sân tinh nghịch chụm tay hô to: “Về nhà rồi!”
Cậu chạy tới cây nho hái một quả còn xanh ném vào miệng, lại chạy tới ngắm nghía cây hải đường.
46 CHƯƠNG 46
Lưu Tiểu Nguyên vực dậy tinh thần, cười hi hi ha ha. “Đúng rồi, hai bọn em quan hệ khá tốt, nếu không thầy ấy có thể tuyển em làm trợ thủ sao? Điều này cũng không có gì lạ cả.
47 CHƯƠNG 46
Lưu Tiểu Nguyên vực dậy tinh thần, cười hi hi ha ha. “Đúng rồi, hai bọn em quan hệ khá tốt, nếu không thầy ấy có thể tuyển em làm trợ thủ sao? Điều này cũng không có gì lạ cả.
48 CHƯƠNG 48
Lưu Tiểu Nguyên ôm chặt chị ba, gắng sức kéo cô đang bị hoảng loạn ra khỏi bệnh viện. Trở lại xe, nhìn chị ba thường ngày tao nhã như một vị hoàng hậu điên cuồng khóc lớn, Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy sợ hãi.
49 CHƯƠNG 49
Lưu Tiểu Nguyên nằm trên giường ôm chăn lông vịt trong ngực, tuy rằng làm như vậy rất nóng nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Từ khi có chiếc chăn này, cậu vẫn dùng thường xuyên chẳng phân biệt các mùa, mãi tới khi mọi người trong ký túc xá mắng cậu có vấn đề về thần kinh mới chịu cất đi.
50 CHƯƠNG 50
Bọn họ nhìn cậu ra đi, trơ mắt nhìn cậu dần dần biết mất trong hồ nước.
Không ai thấy được hi vọng, không ai biết có thể hoàn toàn buông tay hay không.
51 CHƯƠNG 51
“Lúc ấy tin tức không thông, tôi vẫn không biết tin chính xác về Mộng Hồ. Tôi thế nhưng khờ dại nghĩ rằng vụ án này đều có nguyên do, chỉ cần nói rõ sẽ không sao hết, tôi và Mộng Hồ sẽ không chia lìa lâu.
52 CHƯƠNG 52
Mẹ Mạc biết người đến không có ý tốt gì nên càng thêm kinh hoảng một cách khó hiểu, ngồi thẳng người dậy, cố gắng kìm nén bất an trong lòng.
53 CHƯƠNG 53
Ôm chặt lấy nhau cho dù cánh tay bị ghì thật đau đớn. Nếu có thể cùng đối phương hòa làm một, có phải sẽ không chia lìa nữa? Tham lam hít lấy mùi thơm quen thuộc trên cơ thể của cậu nhóc, Mạc Ngôn lưu luyến không muốn buông ra.
54 CHƯƠNG 54
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ máy tính trong phòng Lưu Tiểu Nguyên vọng ra ngoài khiến toàn bộ khuôn viên rộng rãi của Lưu gia đều tràn ngập âm thanh này.
55 CHƯƠNG 55
Đêm đã khuya, mưa càng rơi càng lớn. Đã quen với cái nóng ngày Hè, mưa gió lạnh lẽo của mùa Thu khiến không ai chịu nổi. Lưu Tiểu Nguyên đứng lẳng lặng như một pho tượng không sức sống, đôi môi xanh trắng, mưa chảy dài hai gò má, những hạt mưa tụ lại trên con dao trong tay tạo thành một dòng nước nhỏ chảy xuống.
56 CHƯƠNG 56
Xe ô tô màu xám bạc được mở rất cẩn thận, sợ động nhẹ cũng khiến Lưu Tiểu Nguyên đang bất tỉnh sẽ không thoải mái. Thỉnh thoảng Mạc Ngôn liếc mắt nhìn cậu bé đang quấn chăn bên cạnh, gương mặt trắng bệch mỏng manh như tờ giấy.
57 CHƯƠNG 57
Cửa khép hờ, Lưu Tiểu Nguyên đứng trong sân bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh. Mạc Ngôn lại gần ôm lấy cậu, cậu nhóc đi chân trần đứng trên sân phủ kín lá rụng sẽ không chịu nổi rét buốt.
58 CHƯƠNG 58
Trăng lên cao, vườn trường huyên náo cả ngày giờ phút này rất im ắng. Thiên Viễn ngồi trên băng ghế bên hồ Như Mộng, yên lặng suy nghĩ. Hồ nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, cành liễu mảnh mai bên hồ được chiếu rọi đến phát sáng.
59 CHƯƠNG 59
Hoàng hôn, ánh ráng hồng chiếu rọi toàn bộ khoảng sân nhìn rất ấm áp và hạnh phúc. Mạc Ngôn nằm trên ghế, trong ngực ôm Lưu Tiểu Nguyên. Hai người nhỏ giọng tươi cười nói chuyện, khung cảnh thật ngọt ngào.
60 CHƯƠNG 60
Câu nói của Mạc Ngôn khiến hiệu trưởng Lâm xúc động thở dài, thật lâu sau mới từ tốn nói: “Nói hay lắm! Yêu không phải lý do lùi bước. Mạc Ngôn, thầy hâm mộ em lắm, chúc phúc cho em.