21 CHƯƠNG 20: SỰ THẬT SÁNG TỎ// Cộc cộc // - Vào đi – Tiếng Hạ vang lên. Nó bước vào, tiến đến cạnh nhỏ. - Chị Băng, có chuyện gì sao? – Hạ quay người về phía nó.
22 CHƯƠNG 21: TRẢ THÙ* Sáng hôm sau: Nó tỉnh dậy. Trong đầu nó vẫn nhớ rất rõ hôm nay là ngày gì. Nó nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo và xuống nhà.
23 CHƯƠNG 22: TỎ TÌNH Chi nhẹ nhàng đẩy cửa, ngó đầu vào. Không có ai. Nhỏ hoảng hốt chạy vào phòng bệnh của Khánh. // Rốt cuộc cậu ấy đi đâu chứ? // - Chi lo lắng.
24 CHƯƠNG 23: Sáng hôm sau, Chi vừa bước vào cửa lớp thì gặp hắn. Chi vội hỏi:- Hải Phong, Lệ Băng có chuyện gì sao? Sao nhỏ không đi học? Hắn không quay đầu lại, đáp:- Không sao.
25 CHƯƠNG 24: ĐỒNG Ý Hải Phương lặng lẽ bước đến trước cửa phòng Trần lão gia. // Cộc cộc // - Ba, là con – Cô lên tiếng. - Vào đi – Giọng Trần lão gia đầy uy quyền vang lên.
26 CHƯƠNG 25: PHẢN ĐỐI* Sáng hôm sau:// Kính coong // Ông quản gia nghe thấy tiếng chuông vội chạy ra mở cửa. - Dương thiếu gia. - Quản gia, tôi tới tìm Hải Phương.
27 CHƯƠNG 26: THĂM BỆNH Nó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh. Khánh đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài. - Khánh – Nó lên tiếng. Trong lòng vui mừng vì nếu Khánh tự đứng được, có lẽ chân đã bình phục.
28 CHƯƠNG 27: XUẤT VIỆN* Sáng hôm sau: Nó cùng Chi và hắn tới bệnh viện đón Khánh. Khánh tuy chân còn yếu nhưng không bó bột nữa. - Chào cậu – Chi ngập ngừng.
29 CHƯƠNG 28: ĐI DU LỊCH// Reeng reeng // - Băng à, gọi cho tao có chuyện gì vậy? – Giọng Chi vang lên. - Ờm, tuần sau tao cùng Phong định đi du lịch. Anh ấy kêu tao rủ cả mày cho vui.
30 CHƯƠNG 29: TAI NẠN Bờ biển sáng sớm. Bầu trời bao la, mặt biển mênh mang. Hai màu xanh như hòa làm một. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt nước, lấp lánh dập dờn.
31 CHƯƠNG 30: MẤT KÍ ỨC Li nước trên tay nó rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Môi nó trắng bệch. Hải Phương kinh ngạc, vội chạy đi gọi bác sĩ. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói:- Do tai nạn, tạm thời bệnh nhân sẽ bị mất đi một phần kí ức.
32 CHƯƠNG 31: ANH VÀ EM, KHÔNG CÙNG MỘT THẾ GIỚI. // Cộc cộc // - Vào đi – Tiếng Trần lão gia vang lên. Hải Phương bước vào, nhìn người đàn ông trước mắt mà trong lòng vô cùng đau xót.
33 CHƯƠNG 32: MỘT CON ĐƯỜNG KHÔNG CÓ ANH* Sân bay: Hải Phương nắm tay Mỹ Yến:- Em thực sự không muốn về Mỹ cùng Hải Phong sao?- Em sẽ về. Nhưng trước hết em cần giải quyết một số chuyện – Mỹ Yến mỉm cười.
34 CHƯƠNG 33: KẾ HOẠCH HÃM HẠI- Kế hoạch đến đâu rồi? – Mỹ Yến ngồi xuống trước mặt Nhật Hạ. - Ổn thỏa cả rồi. Tối nay có thể hành động – Hạ khẽ cười. - Được, quyết định như vậy.
35 CHƯƠNG 34: MẤT ÁNH SÁNG- Hai người không sao chứ? – Nó vội hỏi khi thấy Khánh cùng Vũ bước ra. - Không sao – Vũ cười cho nó an tâm. Khánh bước đến cạnh Hạ, ngồi xuống.
36 CHƯƠNG 35: CHO EM MỘT CƠ HỘI, ĐƯỢC KHÔNG? Sân bay tấp nập người qua lại. Chi đội chiếc mũ lưỡi trai, che đi vết sẹo trên gương mặt. - Băng, nhớ chăm sóc sức khỏe – Vũ ôm nó vào lòng.
37 CHƯƠNG 36: TÌM LẠI KÝ ỨC Hắn ngồi trong phòng chuẩn bị. Hắn mặc bộ vest trắng. Gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. Ngón tay xoay nhẹ chiếc nhẫn. Hắn vẫn quyết định sẽ đeo chiếc nhẫn ở ngón áp út, nhẫn cưới đeo ở ngón giữa.
38 CHƯƠNG 37: QUÁ KHỨ- Bác sĩ, tình trạng của cô ấy? – Vũ ngập ngừng. - Mắt của bệnh nhân đã có dấu hiệu hồi phục, nhưng để có thể nhìn lại được, gia đình cần động viên bệnh nhân.
39 CHƯƠNG 38: Quá nửa đêm, hắn mới trở về. - Anh Phong, anh đi đâu cả đêm vậy? – Mỹ Yến vội chạy tới cạnh hắn. - … - Hắn lảo đảo bước về phòng. Mỹ Yến vội vã chạy theo.
40 CHƯƠNG 39: TRỞ VỀ // Kính coong // Khánh bước ra mở cửa. - Anh Khánh – Hạ tươi cười. Trên tay nhỏ là túi hoa quả. - Em tới đây làm gì? – Khánh hơi nhíu mày.