Vỗ vai đứa em út đã lớn và chững chạc của mình, Minh Luân cảm thấy vui vui lạ. Mới ngày nào bốn chị em còn nhỏ, thích chơi nhà chòi, ném lon, bắn bi… tranh nhau buổi cơm chiều, trước nụ cười hạnh phúc của cha mẹ … mười hai năm, một chặng đường khó khăn vất vả.