Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 2 .5

Chương trước: Chương 2



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 02 part 2

Lần đầu tiên, Đường Lý Dục không thể chờ đợi hơn đượcnữa, anh chủ động hôn Thẩm Anh Xuân. Kể từ khi hai người gần gũi nhau đến nay,cô luôn là người chủ động. Nếu cô không chủ động, cho dù anh có hôn cô, thì côcũng rời ra. Dường như anh không phải là đang hôn người con gái anh yêu, mà làmột viên ngọc quý, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị vỡ và sẽ không thể gắn kếtlại được. Bởi thế, nên anh không thể yêu cô một cách tùy tiện.

Bị Thẩm Anh Xuân hôn lâu, Đường Lý Dục lại chìm đắmtrong tình yêu, không có cách nào khiến bản thân mình trở lại bình thường. Cứ mỗilần sắp gần gũi nhau, họ đều dừng lại. Kiểu dừng lại bất ngờ như vậy thật rakhông phải là dừng, nó chỉ chặn lại sự ham muốn của họ khi cả hai sắp đạt đến đỉnhcao của khát vọng, khiến cho nỗi ham muốn đang dâng lên như thủy triều trong cơthể họ từ từ rút xuống. Nó khiến cho người ta càng cảm thấy buồn hơn.

Đây là việc thường xảy ra với tất cả những ngườiđang yêu. Nhưng sự việc như vậy xảy ra càng nhiều, vô tình sẽ tạo ra một vết nứt.Đó cũng là một việc rất đỗi bình thường.

Hơi thở của Đường Lý Dục dần nặng nề hơn, mang đậmmùi của đàn ông. Những nụ hôn ngày càng trở nên mãnh liệt. Hai người họ dườngnhư đang cùng đưa nhau đến thiên đường.

Gió tháng tám từ bên ngoài chầm chậm lùa vào trongcánh cửa rộng mở, tràn đầy hương thơm của nhị hoa dạ hợp. Ánh sáng mặt trời chiếulên tường, chẳng còn gay gắt và trực diện như buổi trưa. Trên mặt đất, hằn rõbóng của hai người.

Với nhiệt độ này, hơi thở nóng bỏng không có gì là đặcbiệt, mùi hương hỗn hợp hòa quyện vào nhau. Mùi hương của cơ thể? Khát vọng? Mêhoặc? Hay là bùng cháy?

Xích lại gần nhau từng centimet. Tiếp đến là từng tấc,từng tấc khát vọng. Thẩm Anh Xuân từ từ nhắm chặt đôi mắt lại, hai tay từ dướithắt lưng vòng lên cổ. Nhẹ nhàng kiễng đầu ngón chân, toàn thân cô giống nhưđang đu dây, treo trước ngực anh, đung đưa, đung đưa…

Suy nghĩ đã dừng lại. Không khí đã dừng lại. Thờigian đã dừng lại. Tim cũng đã ngừng đập. Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi thứđều lặng lẽ dừng lại.

Đôi môi của Đường Lý Dục, nhẹ nhàng, từ từ, lướttrên đôi môi ươn ướt và mềm mại như cánh hoa mới nở của cô. Mang theo sự vụng vềcủa tuổi trẻ, sự chật chội và căng thẳng, một chút hoảng sợ lo lắng và cả ngọtngào.

Trong phòng, chỉ có âm thanh của những nụ hôn, âmthanh của tình yêu.

Thẩm Anh Xuân dùng môi của mình sưởi ấm cho Đường LýDục.

Vậy còn anh? Anh không cần đôi môi của cô, cái anhmuốn là làm sao để con người cô hòa quyện vào trong cơ thể của anh. Đúng vậy,cô ấy nói không sai, anh muốn trên người mình luôn mang theo những nụ hôn, hơithở của cô. Chỉ như vậy, anh mới không thể yêu người con gái khác, và khi ngườicon gái nào ngửi thấy mùi hương của cô trên cơ thể anh, cũng sẽ không thể yêuanh được nữa.

Nếu vậy, từ đây cô có thể cùng với tình yêu lâu dàinhư trời đất của mình. Cho dù phút tiếp theo sẽ là địa ngục, thì anh cũng khônghề do dự.

Giữa làn da thịt của họ có một sợi dây run rẩy nóngbỏng từ chậm đến nhanh, từ thưa thớt đến nặng nề, nhẹ nhàng truyền lại, haitrái tim ngọt ngào và hạnh phúc của họ giống như thủy triều đang dâng. Khi thủytriều đã lên cao, thủy triều của tình yêu từ từ chảy qua tâm thất, ầm ầm nhấnchìm chính bản thân nó, nhấn chìm cả mọi rối bời và buồn bực.

Nỗi sợ hãi và đau thương dần bị lấn át. Trong lòngbàn tay và cả trên trán của Đường Lý Dục đầy mồ hôi. Một ý nghĩ từ trong cơ thểđã thúc đẩy anh tiến về phía trước, mãnh liệt và cuồn cuộn giống như một cơnsóng thần bất ngờ ập tới, không có cách nào trấn tĩnh lại được. Bản thân anhcũng chẳng biết phải làm sao, Thẩm Anh Xuân nhìn xuống đôi bàn tay đang run rẩytrong áo ngực của cô.

Ngọn lửa đã được bùng cháy trở lại…

Cô đang từ từ rơi xuống, toàn cơ thể cô như mộtthành trì, và anh là một kẻ xâm lược thực thụ. Cô thích cái thế tấn công hùng mạnhcủa anh, vì anh mà cô đã phá đi cái thành trì ấy, để cho anh xâm chiếm, chà đạp!Chà đạp một cách sung sướng! Hạnh phúc!

Chỉ thấy rất đau, rất đau… Nhưng cũng rất nhanh, ThẩmAnh Xuân phát hiện, cảm giác đau đớn này không giống với cảm giác khi bất kỳ mộtbộ phận nào trên cơ thể bị ngoại lực tác động vào. Nó làm cô có cảm giác trởnên vô tận, rất xa nhưng lại khiến cô hoàn toàn thay đổi. Trong nháy mắt, cô đãhoàn thành một quá trình chuyển đổi, từ thiếu nữ trở thành một phụ nữ.

Mọi việc tiến triển hoàn toàn nằm ngoài những dựtính của cô. Nhưng cô không hề thấy bất ngờ, bởi sớm muộn gì thì cũng có ngàynày. Chỉ là, cô không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy, cô không nghĩ nó là ngàyhôm nay, hơn nữa lại là ngày đã để lại bao kỷ niệm, là ngày đầu tiên tựu trườngcủa những sinh viên mới, cũng là ngày kỷ niệm ba năm ngày họ quen nhau.

Không phải là cố ý mà là do trời định, cô cũng chẳngcó cách nào để cự tuyệt.

Là kỷ niệm? Kỷ niệm mà Thượng Đế đã để lại cho cô?Có lẽ là như vậy. Kỷ niệm này, trong đời người chỉ có một lần. Thứ tình yêunày, trong đời người, cũng chỉ có một lần. Không có người thứ hai, lần thứ hai.

Bằng cách này, hai con người đơn độc đã lại gầnnhau. Cơ thể và cơ thể đã không còn khoảng cách, phải chăng họ đã khám phá ranơi sâu thẳm nhất của linh hồn đối phương? Phải chăng điều đó có nghĩa là ngaycả khi có mất mát, thì họ vẫn sẽ mãi mãi chiếm lĩnh cơ thể và tâm trí của nhau?Phải chăng thời khắc hạnh phúc này đủ để sưởi ấm cho tuổi thanh xuân ngắn ngủivà cuộc sống của họ sau này?

Sau này, Thẩm Anh Xuân đã khóc. Không biết có phảivì quá đau đớn hay là vì chuyện gì, chỉ đến khi bắt gặp nỗi kinh ngạc của ĐườngLý Dục, nước mắt cô mới ngừng trôi, phát hiện, trong những giọt nước mắt ấy, cócả niềm vui.

“Em… hối hận sao?” Nhìn thấy những giọt nước mắt củaThẩm Anh Xuân, Đường Lý Dục ôm chặt cô vào lòng và hỏi.

Không phải vậy. Thẩm Anh Xuân không hề hối hận. Khingười con gái sống trong tuổi đời đẹp nhất, có được một tình yêu đẹp, họ sẽdâng hiến thứ quý giá nhất cho người mình yêu. Nếu điều đó không xảy ra thì mớilà hối hận. Nếu người con trai không cần thứ quý giá ấy, mà người con gái vẫndâng hiến, đó mới là hối hận. Anh đã muốn điều đó.

Thực sự là anh đã rất muốn, chỉ là thứ ham muốn ấyđã bị anh giấu kín ở một góc nào đó, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim như mộtbí mật hạnh phúc. Trong khoảnh khắc bất ngờ, nó bỗng nhấn chìm, chôn vùi lấyanh.

Một sự kết hợp hoàn hảo của tình yêu. Mang theo sựđau đớn khác lạ, cô thấy rất mãn nguyện.

Mang theo hơi thở nặng nề, anh cũng thấy hạnh phúckhông kém.

“Anh biết không? Cả linh hồn của anh giờ cũng đã thuộcvề em rồi. Từ nay về sau chúng ta không thể tách rời nhau được.”

Đường Lý Dục lại dùng tay nâng cái miệng nhỏ nhắn củaThẩm Anh Xuân lên. Đôi mắt của anh mơ màng, nhưng nội tâm lại vô cùng lo lắngvà hoảng loạn: “Xuân! Chỉ cần nghĩ tới sự dằn vặt trong đôi mắt em, là anh lạikhông dám nhìn em nữa, thậm chí còn cảm thấy cả đời này anh đã có lỗi với em…”

Thẩm Anh Xuân từ từ mở đôi mắt đang tràn trề hạnhphúc, dùng ngón tay chặn môi của anh lại không để anh nói những câu vô nghĩa.Chằm chằm nhìn anh một cách ngọt ngào. Cô nói từng câu rành rọt: “Em chỉ cầnanh! Cần tình yêu của anh! Muốn anh yêu em, em không thích sự do dự. Dục, anhkhông được nhìn em bằng ánh mắt day dứt như thế, em là của anh, cả đời này, anhlà của em, mãi mãi, được không?”

“Cảm ơn em, cảm ơn tình yêu của em!” Rất lâu, từtrong đôi mắt của Đường Lý Dục, những giọt nước sáng trong đang lấp lánh.

Phải yêu cô ấy như thế nào, thì mới gọi là tình yêu?Anh đâu có biết. Nhưng anh vẫn luôn cố gắng để làm như vậy, luôn cố gắng mang đếnhạnh phúc cho cô. Cô ấy có hiểu được những thứ hạnh phúc mà anh đang dành chocô không? Thứ hạnh phúc mà anh có thể dành cho cô, vào lúc này, chỉ là một cáihôn.

Không cầm được lòng mình, Thẩm Anh Xuân gục mặt vàongực của Đường Lý Dục, dùng sức ôm chặt lấy anh.

“Dục, chúng ta đang ở bên nhau, em đã dâng hiến tấtcả mọi thứ cho anh, như vậy là anh đã mãi mãi trong cơ thể của em rồi, vì saoem vẫn thấy rất nhớ, rất nhớ anh?”

“Anh cũng giống như em.”

“Thật sao?”

“Nếu nói dối em, anh sẽ là một con cún!”

“Vâng thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, đượckhông?”

“Không! Phải nhiều hơn mãi mãi một ngày!”

“Được!”

Hạnh phúc giống như không khí, tràn ngập cả khi cănphòng nhỏ bé thậm chí bừa bộn, tràn ngập cả thể xác lẫn tinh thần của họ. Đâylà tình yêu sao? Tình yêu hóa ra là như vậy? Không nghe thấy, nhưng lại vô cùngngọt ngào. Vô hình, nhưng nó lại luôn luôn cho ta cảm nhận rất thực.

Trước khi Tần Ca trở về, Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dụcđã thu dọn xong mọi thứ trong phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi Thẩm Anh Xuân bắt gặp ánh nhìn của Tần Ca,mặt cô bất ngờ đỏ lên. Sự đau đớn nơi phía dưới của cơ thể đột nhiên bị tănglên gấp bội. Cô giống như đang làm một việc gì mờ ám, vội vàng tránh ra khỏiánh nhìn đó, giả vờ như đang có việc, nhanh chóng rời khỏi ký túc.

“Làm sao vậy?” Tần Ca chẳng hiểu chuyện gì đang xảyra.

Đường Lý Dục giả câm giả điếc hỏi lại: “Làm sao cáigì?”

A Phong và Căn Bậc Hai giật giật vạt áo của Tần Ca,cười một cách sâu xa: “Cậu đúng là lợn thật! Chẳng xứng với biệt danh Vương tửtình ca gì cả.”

Ha ha! Sau một hồi ngơ ngác, họ phá lên cười.

Giới trẻ rất nhạy cảm. Mặc dù Thẩm Anh Xuân đã đi rồi,nhưng cô vẫn để trong không khí tràn ngập mùi hương của sự lãng mạn, của tìnhyêu… Nó kích thích thần kinh và xúc giác của tất cả mọi người.

Đây chính là tình yêu.

Đây chính là tuổi trẻ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 3

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thay Đổi: Try to Forget...

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen

Số chương: 50



Cô em, nhầm giường rồi!

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 39


Nhật Kí Dõi Theo Một Người

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24