21 Không lưu tên, Chung Ý nhận, cất giọng trầm ấm: “Xin chào!”Đầu kia hoàn toàn yên tĩnh, Chung Ý hỏi: “Xin hỏi tìm An Hảo sao? Cô ấy ngủ rồi, xin hỏi là ai vậy? Nếu được tôi có thể nhắn lại hộ.
22 Tô Tô ngồi trên băng ghế nở nụ cười, không biết đang nói gì đó với Lí Mộc, quay đầu nhìn thấy cô, dừng lại một chút rồi cười nói: "Cô An tới rồi sao? Mang nhiều đồ đến vậy, nhanh ngồi xuống đi.
23 Mặc dù An Hảo cũng muốn mau đưa Lí Mộc đi gặp ba mẹ một chút, nhưng dù sao hắn cũng là quân nhân, xin nghĩ đã là khó, huống chi hôm nay lại còn bị thương, vì vậy khuyên can mãi, ba mẹ An mới đồng ý trước cứ để bọn họ chung đụng một thời gian xem sao.
24 Ngày hai mươi sáu tháng ba âm lịch, khí trời nắng ráo sáng sủa, ánh nắng mặt trời rực rỡ tựa như bạc vụn. Trên lịch nói ngày hôm nay, thuận lên đường, thuận giá thú.
25 Trong phòng bệnh rối ren, sau khi đã kiểm tra, bác sĩ ra dấu tay với mẹ Lí, ở lại trông chừng ông cụ, xoay người ra khỏi phòng bệnh. Mẹ Lí vội vàng đi theo ra ngoài, bộ dạng vẫn đoan trang như cũ, chỉ có hai tay khẽ run tiết lộ sự lo lắng của bà: "Tình huống lão Lí bây giờ thế nào?"- "Tình huống xem như tạm ổn định, tuy nhiên vẫn cần phải nằm viện quan sát.
26 Ngày nghỉ 1/5 vội vàng đến. Lí Mộc vẫn còn đang ở thành phố B chăm sóc ba, Phương Nam vẫn không có lương tâm như cũ đi theo chồng ra nước ngoài chơi, mà bụng Liễu Song đang dần dần lớn nên cũng không nên ra đường.
27 - "Cọc gỗ, anh đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa?"- "Ừ, em thì sao?"- "Đang ăn nè, ăn cùng với Chung Tình. "- "Chỉ có Chung Tình sao?"- "Ặc. . . Chung Ý vừa mới tới.
28 Đêm đã khuya, An Hảo tắm xong liền bò lên giừơng trước nằm giả chết, chờ Lí Mộc mè nheo tiến vào, thấy người trên giừơng hô hấp đều đều, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bắp thịt khẩn trương cũng buông lỏng xuống.
29 Cãi nhau rồi ngồi xuống, mỗi người gọi một ly thức uống cùng một phần điểm tâm ngọt. Phương Nam nghe Lí Mộc gọi món bánh mật ong Mộ Tư từ thực đơn, có chút kinh ngạc hỏi: "Cọc gỗ đẹp trai, anh cũng thích ăn ngọt vậy à?"Lí Mộc cười không đáp lời, Phương Nam cũng không hỏi nhiều, tiếp tục cùng Lâm thiếu ríu ra ríu rít chinh phạt An Hảo.
30 Một nhóm người ngồi trong phòng khách nhìn nhau, không khí lúng túng không thổi. An Hảo hắng giọng một cái làm bộ dáng vẻ vô sự kéo tay mẹ An làm nũng: "Mẹ, mẹ với ba làm gì mà đột nhiên chạy tới đây vậy? Có phải nhớ con nhớ đến nỗi đến đưa thức ăn cho con à?"Mẹ An giơ đầu ngón tay chỉ vào cái trán của An Hảo, không nhịn được cười nói: "Chỉ con là nói nhiều.
31 Lí Mộc trở lại, làm cho Tiểu Khương sợ hết hồn. Hắn chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ Liên trưởng uống rượu say, cho tới nay mọi người đều cho rằng Lí Mộc là Thần Tửu ngàn chén không ngã, nhưng tối hôm nay vừa ra ngoài mấy giờ, lúc trở về đã lảo đảo muốn ngã rồi.
32 Sau khi bốn phương hội dự, An Hảo và Lí Mộc cũng không đề cập qua chuyện ngày đó ba mẹ An Hảo phản đối, giống như chuyện này cứ như vậy mà bay đi rồi.
33 Buông bát đũa xuống, An Hảo đi phòng bếp phụ mẹ An rửa bát, mẹ An nhân cơ hội nói: "An Hảo, cuối tuần cùng Chung Ý về chứ? Mẹ làm mấy món các con thích.
34 Khi An Hảo tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn tân cao thấp đau rát, trong đầu giống như có một dây thần kinh bị kéo tới kéo lùi, đau đến cô không nhịn được rên rỉ một tiếng.
35 An Hảo đỡ tường từ từ đứng lên, che bên gò má sưng của mình, cúi đầu lần nữa nhẹ giọng nói: "Dì. . ""Đừng gọi tôi là dì! Tôi không biết cô!" Mẹ Lí như ngòi thuốc nổ chợt nổ tung, giọng nói bén nhọn con ngươi ửng hồng.
36 Thời điểm An Hảo đến bệnh viện, mẹ Lí đang ngồi bên giường nói chuyện với con trai, nhìn thấy An Hảo, sắc mặt chìm chìm nhưng cũng không lên tiếng. Nửa năm qua, mặc cho bà đánh mắng nhục nhã, An Hảo chính là phong vũ bất động mỗi ngày đều chạy đến đây.