21 Xe chạy nhanh đến dưới lầu, tại thời điểm Tang Điềm còn chưa phản ứng, Từ Mộ Duyên nghiêng người gỡ dây an toàn cho cô, sát nhau quá gần, anh mở miệng nói:" Để anh tiễn em đi lên.
22 Nguồn cài pass cật nhật sau. .
23 Nguồn cài pass cật nhật sau. .
24 Nguồn cài pass cật nhật sau. .
25 Nguồn cài pass cật nhật sau. .
26 Đã qua giờ cao điểm, xe ở trên đường thông suốt chạy trên đường cao tốc. Tang Điềm nhìn thấy cột mốc bên đường biểu thị phương hướng, lại nhớ đến tối hôm qua cùng năm năm trước cảnh tượng giống nhau như đúc, bỗng nhiên hiểu rõ anh muốn mang cô đi đâu.
27
Buổi tối ngày hôm sau hai người trở lại thành phố Y, Từ Mộ Duyên tiễn Tang Điềm xuống dưới lầu, sau khi xe đỗ bên kia đường, anh mỉm cười nhìn về phía cô, bỗng nhiên hỏi: "Có đi dạo quanh đây với anh không?""
Trong cuộc hành trình 12 ngày bọn họ dường như không rời nhau nửa bước, lúc nào cũng như hình với bóng, cô cũng hứa sẽ cho anh một đáp án.
28 Thời gian rảnh rỗi trôi qua rất nhanh. Trong chớp mắt, đã qua một tháng. Giữa tháng 9, Tang Điềm gọi điện cho tổng biên tập để nói cô sẽ trở lại làm việc sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, sớm hơn mười ngày so với dự kiến ban đầu.
29 Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu rọi vào khung cửa sổ phòng cô, Tang Điềm mở mắt ra và ngồi dậy, cả đêm hôm qua những dòng suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu cô, trước khi ngủ cô quên còn không kéo rèm cửa sổ.
30 Bởi vì đêm hôm qua vừa mới mưa xong nên ngày hôm nay nhiều độ của thành phố B đã giảm xuống không ít độ, chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua đã tạo cho người ta cảm giác mát mẻ khoan khoái, mùa thu dần qua, dường như, mùa đông cũng sắp tới rồi.
31
Ngoài cửa sổ xe vẫn là con đường quen thuộc, công trình kiến trúc quen thuộc, ánh mắt Tang Điềm từ ngoài của sổ thu hồi lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh mở miệng:" Chúng ta đang đi đến đại học B?"
Từ Mộ Duyên vốn không có quyết định này, từ tiểu khu đến đại học B rất gần, đại khái khoảng 20 phút đi đường là đến.
32 Chuẩn bị xong cơm tối đã là 8h, Từ Mộ Duyên không tìm thấy Tang Điềm trong phòng khách, anh đi đến thư phòng và phòng ngủ cũng không thấy. Nếu không phải nhìn thấy túi xách của cô trên ghế sofa, anh còn nghĩ rằng cô đã bí mật rời đi.
33
Tang Điềm đứng thẫn thờ trong tuyết, nhìn theo cái bóng cao gầy đang dần dần xa, cô nhìn cho đến khi nó hòan toàn biến mất.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi với khí thế thật mãnh liệt, bây giờ khắp nơi đều là một màu trắng xóa giống như đặt mình vào trong thế giới tràn ngập màu trắng, Tang Điềm cảm thấy bản thân cũng giống như cái thế giới tràn ngập tuyết trắng này-lạnh đến thấu xương.
34 Thật ấm áp, ấm áp đến nỗi cô có thể yên tâm mà ngủ mất, không cần phải lo lắng lúc nào cũng có thể bị tổn thương nữa. Ý thức của cô cũng dần trở nên mơ hồ rồi, hai mắt của cô nhắm chặt, ngay cả một tiếng nỉ non cũng không có.
35 Tang Điềm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, cô thấy mình năm 18 tuổi, không chút sợ hãi nói với Từ Mộ Duyên:" Anh làm bạn trai em nha? " Vẻ mặt của anh có phần giật mình, giống như rất thích lại giống như không.
36 Trên thế giới này sẽ luôn có một người, lúc nhìn thấy người trong lòng đau đớn thì mình sẽ đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Từ Mộ Duyên nhìn những vệt máu loang lỗ dưới đất của cô, trong mắt đa hằng lên những tia máu giống như con mãnh thú đang chịu đau đớn vậy.
37 Từ Tiêu Tiêu bị giọng nói lạnh lùng của anh sợ tới mức run tay, tươi cười trên mặt cứng đờ. Cô chưa bao giờ nghe lời nói lạnh như băng của anh, nhất thời hoảng sợ, nhưng vừa nghĩ đến mình có chỗ dựa, liền lập tức trấn định lại: "Chiều hôm qua em.
38 Nguồn cài pass cật nhật sau. .
39 Trong WC truyền đến tiếng đổ vỡ cùng với tiếng la của Tang Điềm, toàn thân Trác Việt đứng ở ngoài cửa căng cứng lại, sắc mặt hiện lên nỗi kinh hoàng, vội vàng đẩy cửa đi vào.
40 Nguồn cài pass cật nhật sau. .