41 - Tớ sẽ quay lại. - Thomas nói, quay người dợm bước đi. Dạ dày nó chua loét. - Tớ phải đi tìm Newt, để xem còn cái mê đồ nào sót lại hay không. - Đợi đã! - Teresa la lên.
42 Minho bật đèn. Thomas nheo mắt một lúc mới quen được với ánh sáng. Những hình thù đầy đe dọa liên quan với các thùng vũ khí nằm bừa bộn trên bàn và sàn nhà.
43 Trong lòng Thomas bùng lên những cảm xúc lẫn lộn: nhẹ nhõm vì mình đã thành công, ngạc nhiên và háo hức vì muốn biết chuyện này sẽ dẫn chúng tới đâu. - Trời đất.
44 Thomas và Minho chạy không ngừng cho đến khi đã qua hết nửa đường của khu vực số Tám. Hai đứa không mất nhiều thời gian vì rõ ràng là đêm qua các bức tường không hề di chuyển.
45 Theo đồng hồ của Thomas thì đã hết gần nửa buổi sáng khi nó và Minho bước qua Cửa Tây vào trong Trảng. Thomas thấy mệt mỏi đến độ chỉ muốn đi ngủ một giấc.
46 Suốt ngày hôm đó Thomas không nói chuyện với ai. Teresa đã nhiều lần cố thử. Nhưng nó vẫn nhắc lại điệp khúc rằng nói thấy mệt, chỉ muốn được ở một mình và ngủ trong rừng, dành một ít thời gian để suy ngẫm.
47 Thomas không có chút khái niệm nào về thời gian khi trải qua quá trình Biến đổi. Quá trình này bắt đầu giống như những ký ức đầu tiên ở trong chiếc Hộp - tối tăm và lạnh lẽo.
48 - Thomas! Giọng nói từ xa vẳng tới trong tiếng vọng trong một đường hầm dài. - Thomas, anh có nghe thấy không? Nó không muốn trả lời. Đầu óc nó đã khép chặt lại khi không còn chịu đựng nổi sự đau đớn nữa.
49 Một giờ sau, Thomas lại ngồi đối diện với các Trang chủ trong một buổi Trang nghị, giống như một hay hai tuần lễ trước đó. Chúng không cho Teresa tham dự, điều đó làm cho Thomas cũng như Teresa đều cảm thấy tức mình.
50 Suốt một lúc lâu không ai nói gì, Thomas chỉ nhìn thấy toàn là những gương mặt trống trỗng. Nó cảm thấy mồ hôi đang nhỏ giọt trên trán và rịn ướt nơi bàn tay.
51 Alby đứng phắt dậy, làm cái ghế của nó bật ngửa. Đôi mắt vằn tia máu của thằng bé tương phản với màu trắng của lớp băng quấn trên trán. Nó bước tới trước hai bước rồi ngừng lại, như thể nó sắp sửa tấn công Thomas.
52 Buổi họp biến thành một cái chợ vỡ. Newt bình tĩnh đứng dậy, tiến lại phía Thomas nắm lấy cánh tay nó, kéo ra phía cửa. - Bây giờ cậu ra ngoài đi. Thomas ngạc nhiên hỏi: - Đi ra ngoài? Tại sao? - Tôi nghĩ cậu đã nói xong.
53 Thomas ở vào tâm trạng khá buồn bã khi Trang nghị kết thúc. Lúc Newt bước ra khỏi Trang ấp, nó biết là thời gian nghỉ ngơi đã qua. Thằng bé nhìn thấy chúng và khập khiễng chạy tới.
54 Ngay trước thời điểm mà các cổng thành vẫn được đóng lại, Chảo chiên chuẩn bị bữa ăn tối cuối cùng để giúp bọn trẻ cầm cự qua đêm. Bầu không khí bao trùm lên Trảng Đất trong lúc bọn trẻ đang dùng bữa thật không thể nào nặng nề và đáng sợ hơn nữa.
55 Thomas guồng chân đều đặn trong khi chạy cùng với những đứa khác trong lối đi dẫn tới vách đá. Nó đã quen với việc chạy trong Mê cung, nhưng lần này thì khác hẳn.
56 Thomas túm tay Minho. - Bằng cách nào tớ phải vượt qua chỗ kia! - Nó hất đầu về phía đám Nhím sầu đang chuyển động chắn giữa bọn trẻ và Vực. Trông chúng như một đống ốc sên gai đang kêu ùng ục, loang loáng ánh thép.
57 Một cảm giác lạnh buốt lướt nhanh từ ngón chân đến đầu Thomas khi nó rơi vào Lỗ sầu, như thể nó đang xuyên qua một làn nước đóng băng. Không gian xung quanh tối đi hẳn trong khi hai bàn chân Thomas chạm vào một cái bề mặt trơn láng, rồi trượt đi.
58 Gần như ngay lập tức hai con Nhím sầu ngừng hoạt động hoàn toàn, các bộ phận của chúng rụt lại vào trong lớp da lầy nhầy, các bóng đèn của chúng tắt phụt, động cơ bên trong chết lặng.
59 Thomas lùi lại một bước và để ý thấy những đứa kia cũng làm như thế. Một sự yên ắng chết người làm cho không gian như chết lặng đi trong khi các trảng viên nhìn trân trối dãy cửa sổ và hàng người quan sát chúng.
60 Cuối cùng Thomas cũng nuốt được tất cả những đau đớn khổ sở vào trong lòng. Lúc ở Trảng, Chuck đã trở thành một điểm tựa đối với nó: một tín hiệu lạc quan, tin tưởng rằng chúng sẽ làm cho mọi việc suôn sẻ bình thường trở lại.