Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Giả Dung Chương 10.2

Chương trước: Chương 10.1



Chương 10.2

Nghĩ đã mềm lòng lại cảm thấy không cam lòng, cảm xúc chỉ duy trì được hơn một ngày.

Vốn tưởng rằng không đi làm sẽ không nhìn thấy người đang đứng ở cửa, ai biết khi ra khỏi cửa mua đồ ăn sáng cho người trong nhà, anh vẫn đứng ở chỗ mọi khi chờ đợi cô, khác nhau đó là lúc bày trên tay cầm một bó hoa to.

“Anh làm sao vậy?” Cô lần này thực sự trợn tròn mắt.

Không phải chưa bao giờ có người tặng hoa, mọi khi toàn là mua hoa kèm thiệp xong gửi người mang đến, nguyên nhân cô ngạc nhiên là hành động này của Trạm Hàn không giống với phong cách của anh, cô còn cho rằng cả đời này cũng không nhận được dù chỉ là một cành hoa dại ven đường ấy chứ.

“Tặng em” Cô là người cho nên anh chọn việc mà con người hay làm “Hôm nay được nghỉ, chúng ta có rất nhiều thời gian để nói chuyện.”

“Anh muốn nói là tôi sẽ cùng anh nói chuyện sao?” Anh ta có quyền định đoạt ư? Ngay cả câu xin lỗi còn chưa nói, muốn cô như nào tha thứ?

Trạm Hàn mâu quang ảm đạm: “Anh biết anh làm sai nhiều việc, anh chỉ cảm thấy, em có quyền lợi biết việc này, nói xong mà em không tha thứ…………….thì cũng không sao.”

“Cái gì mà không sao?” Anh muốn tránh người sao? Diệp Dung Hoa lại tức giận.

“Chính là anh luôn luôn chờ em, anh có rất nhiều thời gian.” Đời này không đợi được, kiếp sau tiếp tục chờ.

“Anh, anh, người này……….” Mội lần giống như vô tình nói ra những lời làm người khác đau lòng, hại cô muốn giữ vững lập trường của mình nhưng không được.

Dáng vẻ cô hòa hoãn hơn, nhận lấy hoa của anh: “Muốn nói gì thì nói đi!”

“Rất nhiều năm trước em đã cứu tôi, cho nên…..”

“Cái này tôi biết, có thể bỏ qua”

“Nhưng thật sự không biết,kỳ thực duyên phận của chúng ta đã sớm bắt đầu. Lúc đầu anh vì muốn báo ân mới tiếp cận em, những kiếp trước kia của em, khi đó em thích ai, anh biến thành hình dáng của người kia, cho rằng gặp được người đó, em sẽ không vì nhớ mà khóc nữa, rầu rĩ không vui.

Lúc đầu, em cũng vui vẻ, sau đó em lại không vui. Em phát hiện ra thân phận thật sự của anh, hận anh lừa gạt em nói không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa, đuổi anh đi.

Anh không thể thất hứa với em, em khóc nhiều cho nên anh nghe em rời đi.

Về sau anh mới biết là em đã chết. Em tình nguyện hi sinh tính mạng để anh không thể theo em nữa, còn nói những kiếp sau này vĩnh viễn cũng không muốn gặp anh.

Anh luôn luôn cho rằng em không muốn gặp anh là vì oán hận, cho nên anh không can thiệp vào cuộc sống của em, chỉ hoàn thành tâm nguyện của em cho em một cuộc sống như em muốn.

Nhưng rất lạ là em luân hồi đã nhiều lần, nhưng không có đời nào viên mãn. Anh không biết là em muốn gì. Bảy kiếp kia anh không ngừng làm những điều em muốn, nhưng lại phát hiện ra em vẫn không vui vẻ, cho đến tận mấy hôm trước, anh rốt cuộc đã hiểu được.

Có một cao nhân đem giọt nước mắt cuối cùng của em trước khi chết cất đi rồi đưa cho anh, anh lấy nó ra đã hiểu được lòng em, cũng hiểu được điều em muốn nói với anh.

Thì ra điều em muốn không phải là xinh đẹp, không phải gia thế không phải là có một người chồng hoàn hảo mà là………….tình cảm thật lòng của anh.”

Nguyện cùng người đồng tâm, bạch thủ không lìa.

Đó là sự ưu thương với người đàn ông mình yêu của mỗi đời.

Anh tưởng rằng, cô muốn là người chồng hoàn hảo, nên đi cầu nguyệt lão giúp cô thay đổi nhân duyên.

Nhưng là, dù được người như vậy, nhưng trong trong đáy lòng cô vẫn cất giấu sự tiếc nuối không biết tên kia, kia một đời, vợ chồng ân thâm nghĩa trọng, nhưng là cô không yêu người kia.

Cho đến khi, anh hiểu được ý nghĩa của giọt nước mắt kia.

Phá bỏ tiên khí ngưng tụ đang bao lấy nước mắt, nước mắt kia nhanh chóng nhập vào lòng bàn tay anh, hòa hợp với cơ thể anh, anh bỗng nhiên đã hiểu.

Lòng của cô rất đau, bởi vì cô yêu phải một kẻ ngoại tộc không biết yêu là gì, cho dù đã qua ngàn năm, anh cũng không biết tâm tình trong lòng cô, cho nên cô thà rằng cả đời không gặp.

Giọt lệ kia, nhẹ như lông vũ, cất giấu tầm tình phức tạp của cô.

Thì ra, đó là tình yêu của con người. Anh cảm nhận được tình cảm của cô, mới phát hiện ra mình thật ngu ngốc, cảm giác như vậy anh đã sớm có. Thì ra đây là tình yêu. Thì ra anh cũng yêu cô.

Thật ra chỉ cẩn đem anh cho cô là đủ rồi. Mà anh lại tránh gần tìm xa, làm một đống việc ngốc, nghĩ nửa ngày lại đem thứ cô muốn lấy đi, phá hủy còn tự cho đó là bảo hộ cô.

Giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười và ngu xuẩn. Anh thực sự đã hiểu, nhưng là…………

“Em bây giờ còn muốn yêu anh sao?”

Nào có ai lại hỏi như vậy! Cô cũng chưa hề nói là cô thương anh, ít nhất trong trí nhớ hiện tại là không có, anh dựa vào cái gì mà tự tin cho rằng cô nhất định là thương anh.

“Vậy anh trả lại trí nhớ cho tôi!” Đó là tiếng nói của cô sao? Sao lại giống làm nũng thế, rõ ràng cô không thế mà.

Trạm Hàn lắc đầu: “Không được”

“Vậy chuyện kia không phải nói, em……..”

Anh khẩn trương, vươn tay ôm chặt lấy cô: “Chúng ta có thể tạo ra một lần nữa.” Cùng một chuyện, lài làm lại, vẫn là đông lòng, lại thể nghiệm lần nữa, đem trí nhớ không hoàn chình của cô hoàn thiện.

“……..” Đã quên mất điều muốn nói, bên tai thì thầm tiếng nói mềm nhẹ, đa tình, làm cho cô cả người hư nhuyễn, rốt cuộc không giữ được ý định ban đầu.

Cái gì mà không hiểu tình yêu, người này chính là cao thủ tán gái thì có.

Vào lúc Diệp Dung Hoa còn mơ màng, Trạm Hàn đã nhanh chóng chuyển nhà cho cô, đem đồ đạc của cô chuyển hết qua đây, bắt đầu cuộc sống ở chung của hai người.

Qua một tháng, cô từ từ hồi phục thoát khỏi trạng thái mơ màng, chỉ nhớ rõ khi đó bắt đầu bằng một nụ hôn, về sau những chuyện sảy ra không thể vãn hồi, đêm đó vượt qua trên giường của anh.

Về sau, số lần cô ngủ giường của mình càng ngày càng ít, cuối cùng là toàn cùng Trạm Hàn ở chung phòng, phòng của cô trở thành thư phòng.

Bởi vì mỗi một lần anh sẽ đều nói: “Chúng ta trước kia đều như vậy” Thực vô lại đều lấy cớ là: “Anh đang đem trí nhớ trả cho cô”.

Đêm hôm nay, vừa ân ái xong, cô ghé vào trên người anh thở dốc.

“Chúng ta trước kia cũng như vậy?” Quá điên cuồng, dường như là từ phòng bếp dây dưa đến phòng ngủ, cô không tin bọn họ trước kia cũng cuồng nhiệt như vậy.

Anh thành thực trả lời: “Cái này ngày trước kia không có.”

Cô cười nhẹ, cắn cắn vai trần của anh.

Trạm Hàn chấp nhận cô cắn, lòng bàn tay vuốt lên tấm lưng trần đầy mồ hôi của cô, hạ mắt trầm ngâm nói:”Dung Hoa, anh là yêu, một con rắn ngàn năm.”

Động tác của cô dừng lại: “Giọng nói của anh hình như rất coi thường rắn nha. Phải biết rằng, Nữ Oa nương nương cũng là đầu người thân rắn, mọi người trên thế giới đều gọi người một tiếng là nương nương nha” Kim quang lòe lòe, rất tôn quý đó.

Phải không? Cô nghĩ như vậy sao?

“Nhưng là em thực sự sợ hãi, trước kia, chính là ở đây.” Anh chỉ hướng tủ quần áo: “Em nhìn thấy, bị anh dọa ất hồn mất phách, anh không còn cách nào, mới xóa đi đoạn trí nhớ kia của em.”

“Thực xin lỗi” Cô đau lòng vỗ vỗ má anh, cô sợ hãi xoay người chạy đi nhất định làm cho anh thực bi thương.

Anh lắc đầu: “Anh không trách em, anh chỉ sợ một ngày, em lại bị anh dọa sợ nên mới nói trước cho em biết.”

“Vậy hiện tại anh không sợ em nghe xong lại sợ chạy mất dạng sao?”

“Em sẽ không”

Về sau anh mới phát hiện, thì ra cô đã sớm biết nguyện hình của anh, thì ra cô vẫn là vì một con rắn yêu tinh ngàn năm.

Cô có sợ, đó là phản ứng tự nhiên của con người, bất kẻ ai trong tình huống kia cũng bị dọa, cô chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý chứ không phải không chấp nhận được.

“Nếu một ngày, em nhìn thấy, không phải sợ, anh sẽ không thương tổn đến em.”

“Ừ” Cô không nói cho anh biết, có lẽ cô đã thấy rồi.

Gần đây thường có chút hình ảnh mơ hồ hiện nên trong óc, như là cô nằm trong lòng anh ngủ, cô ở trong bếp nướng bánh bích quy, anh ở đằng sau thân mật ôm lấy thắt lưng cô, cô đọc sách gối đầu lên đùi anh anh, thậm chí còn có màn kinh hồn ở phòng ngủ anh nói qua.

Có lẽ là lấy góc độ người thứ ba quan sát, hoặc bởi vì biết đó là anh nên không lập tức hoảng sợ.

“Em có chút tò mò là………anh bao nhiêu tuổi rồi hả?”

“Chắc là 2300 tuổi.” Đó là tính số nguyên, số lẻ thôi không nhắc đến.

Chăc! Quả nhiên là làm người khác ngạc nhiên, không ai có thể hình dung.

Trạm Hàn thấy cô thực lâu không nói. Cúi đầu nhìn cô có chút rầu rĩ: “Làm sao vậy?”

“50 năm sau, anh trông vẫn như này sao?” Trẻ tuổi tuấn tú, mà cô lại già đi. Bọn họ trông giống như hai người yêu nhau, sau thì là mẹ con cuối cùng thậm trí là bà với cháu………Cô không xác định được là cô có chấp nhận được điều này không.

Cô có thể không để ý người khác chỉ trỏ, lại không vượt qua được chướng ngại tâm lý của chính mình. Phụ nữ vĩnh viễn đều hy vọng ở trong mắt người yêu mình là xinh đẹp nhất, cho dù người kia không để ý, cô cũng không có biện pháp chấp nhận việc mình già yếu xuất hiện trước mắt anh.”

“Anh sẽ, em cũng sẽ”

“Sao?”

“Thật có lỗi, luôn luôn không nói rõ ràng với em. Anh đánh tan linh than, làm cho em khi mới sinh ra, anh đã đem nội đan đưa vào trong cơ thể em, ngưng tụ tại đan điền của em.”

“Kia…………là như nào?”

“Không già không chết” Anh vô tình quấy nhiễu luân hồi của cô, vốn định chờ cô 30 tuổi, nguyên linh ổn định sẽ thu hồi nội đan, nhưng hiện tại anh không muốn. Không muốn cô lại nhập luân hồi, thoát khỏi lục đạo, vĩnh viễn cùng anh.

“Vậy anh…………….thì như nào?”

“Sẽ không…..” Dưới ánh mắt chất vấn của cô, anh thở dài, thản nhiên thừa nhận : “Em đừng cách anh quá xa, liền sẽ không sao” Anh đã đáp ứng nên sẽ không lừa cô.

Ngoại tộc tu hành khác với tiên phật tu hành, tiên phật là hấp thụ linh khí trời đất, viên nội đan đó là có tác dụng duy trì cuộc sống, mà anh trừ bỏ nội đan, còn có linh châu chứa hơn 2000 năm tu vị, chưa phạm sát giới, linh châu giống như thủy tinh trong suốt.

Mất đi nội đan, anh vẫn có ngàn năm tu hành hộ thể, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần cô ở gần anh, nội đan có thể cảm nhận được hơi thở của chủ nhân.

Nghe xong anh giải thích, Diệp Dung Hoa kinh hô: “Anh điên rồi! Vạn nhất có xảy ra chuyện gì. Anh không tìm thấy em, chẳng phải là xong đời rồi sao!”

Anh cư nhiên đem mạng mình đặt trong tay cô, còn tận 29 năm rồi!

“Sẽ không” Anh cười cười nhìn cô, hôn miệng nhỏ đang vì ngạc nhiên mà mở kia.

Anh……..cười nha!

Chưa từng nhìn thấy anh cười, Diệp Dung Hoa nhất thời sửng sốt.

“Chỉ cần trong lòng em nghĩ đến anh, vô luận ở đâu, anh đều cảm nhận được,’

“Đúng vậy, khó trách cảm xúc của em, những việc em làm anh đều nắm rõ hết như lòng bàn tay.” Như vậy cô làm sao có thể thoát được khỏi tay anh, thật sự là làm bậy mà, cô bắt đầu có cảm giác như là bị lừa.

“Hối hận sao?” Anh giả vờ hỏi.

“Đúng vậy, lên nhầm thuyền giặc.” Cô cũng hài hước đáp, vươn người nên hôn anh.

“Chỉ sợ không kịp rồi.” Tách hai chân cô ra, hướng chỗ ướt át kia thẳng tiến, thâm tình đọc chiếm.

“A………” Cô hừ nhẹ, nhắm mắt lại cảm nhận anh ở trong cơ thể cô nóng rực, mãnh liệt xâm chiếm “Tháng sau em gái em kết hôn, cùng nhau đến đó nha.”

Xoay người đem cô áp xuống giường, thay đổi tư thế thân mật, bị lời nói đột ngột của cô làm ngẩn ra dừng lại động tác “Anh?”

“Đúng vậy, chính thức giới thiệu anh với bố mẹ em.”

Hai viền mắt nóng lên, nhỏ tiếng đáp: “Được”

Loading...

Xem tiếp: Phiên Ngoại 1

Loading...