Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Em Vì Ai Mà Thay Đổi Chương 2 Tạm Biệt Quá Khứ Từng Có Anh!

Chương trước: Chương 1 Quá Khứ Vỡ Vụng



Sự thật là tất cả những gì tôi có ngày hôm qua hôm nay đều mất sạch, không thể hiểu nỗi nữa, liệu cuộc sống có quá bất công hay không?.

Tôi đi vào bếp, cầm trên tay một chai rượu lớn, vừa uống vừa oán ông trời.

------Tối

"Này... này cô" người hàng xóm qua hôm lây người cô dậy, không biết từ khi nào mà cô lại ở ngay trước cửa phòng người này nữa

"Sao ông trời lại bất công như vậy, rõ ràng mọi thứ đang rất tốt mà... chỉ mới hôm kia anh ấy còn nắm tay tôi" tôi khóc lóc, úp mặt xuống hai đầu gối.

Người hàng xóm thở dài, rồi bế cô đi vào nhà mình.

Sau một hồi, có lẽ rượu đã bốc hơi bớt rồi nên không như lúc nãy cái gì cũng thấy không rõ. Tuy vậy, vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, tôi mở cửa bước ra ngoài thấy cô ấy đang ngồi trước ti vi cùng với một bát thức ăn nhanh lớn. Tôi đi xọc tới, nắm tay tỏ vẻ thân thiết.

"Này... uống đi, uống đi" đô tôi không tốt vốn là như vậy mà, tôi uống mấy ly nhưng toàn là ly nhỏ bằng hai ngón tay có lớn hơn đâu, mà tôi đã say như vậy. Với lại tôi hay lơ ngơ khi say, cứ thích chọc cho người khác chửi, chọc người ta đến khi tức giận mới thôi, rồi giả ngây giả ngô cười như con nít.

Cô ấy đặt bát thức ăn bánh với sữa xuống, lắc mạnh vai cô bảo "Này, tôi là đàn ông, là đàn ông đó... sao cô có thể ăn mặc như vậy trước mặt của tôi"

Đầu óc hiện giờ quay cuồng rồi, không biết gì cả, nghe tới ăn mặc tôi mới tiện mắt nhìn xuống người. Vai áo chệch xuống lộ vai và áo ngực bên trong, quần thì chỉ có mỗi một cái.

Mất mặt... rất mất mặt, tôi có thói quen, phải mặc cho thật thoải mái mới ngủ được, bởi nó mà hiện tại tôi ăn mặt mới mát mẻ như vậy.

Giờ phút này nếu nói ra câu gì đi nữa cũng đều như nhau nên đành câm lặng cười cho qua, thì ra không phải là cô hàng xóm mà là anh hàng xóm.

"Cô sao vậy! Tôi biết chuyện này không nên nhưng hãy kể tôi nghe, tôi sẽ giúp cô thực hiệ chúng".

"Anh thì giúp được gì? Tôi mất mẹ, mất người yêu thương suốt mấy năm trời vỏn vẹn chỉ trong một ngày. À rất là vui đó" tôi đưa tay ngang mặt, ngước lên trần nhà, vệt nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

"Cô có muốn làm ca sĩ không?" anh hỏi cô một cách bình thản, ánh mắt rất nghiêm túc dường như không phải nói dối. Công ty mới thành lập không lâu, ai anh cũng có ác cảm nên rất khó để làm người mà anh tin tưởng nhưng anh quyết đinhn thử một lần.

Tôi cười, bày ra vẻ mặt ngu ngốc "Tôi sao? Không cần, tôi rất ngu ngốc, không thể làm" quá mềm lòng, quá dễ tin người nên hiện tại mới thành như vậy chẳng phải sao?.

Anh ta thở dài, gương mặt anh ta nhìn gần quả là rất giống con gái, hèn chi hôm qua tôi cứ tưởng là con gái cơ đấy.

Anh đứng phất dậy, thở dài nói "Chỉ cần nói muốn hay không việc còn lại tôi sẽ giải quyết"

Đôi mắt ẩm ướt, cánh môi khô ráp, bất đắt dĩ phải trả lời anh ta "Được tôi muốn".

"Vậy cô nghỉ ngơi mai tôi sẽ nói việc chính".

Tôi ngoan ngoãn, ngã về phía anh ta. Giấc mộng bắt đầu xảy đến, dường như nó càng ngày càng mờ ảo, tôi thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng cạnh cây cổ thụ nhìn tôi, cánh môi mỏng nhếch lên hình như là định nói gì đó, tôi bật dậy hét lớn.

"Tỉnh rồi! Vậy nói chuyện chính đi" thân mang tạp dè, chân mang dép ngủ, thật sự thì rất giống một tiểu thụ ngoan ngoãn làm việc bếp núc.

Trong đầu đặt nhiều dấu chấm hỏi, tôi rất muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây, còn việc chính cái gì?.

Anh ta nhìn tôi, gương mặt bắt đầu tái "Đừng nói là cô quên hôm qua đã nói gì nhé".

Quên là chuyện thường xảy ra sau khi tôi uống say, tuy vậy những mấy lời lúc đó toàn là thật không có sai. Tôi mở to mắt hết cỡ nhìn về phía anh

"Tôi đã nói gì? Sao tôi lại ở nhà cô" nói cho cùng thì tôi cũng chẳng nhớ được gì cả.

Anh ta nhẫn nhịn, trừng mắt nhìn về phía tôi, chịu khó thuật lại lời hôm qua, anh ta kể khá rành mạch từng chi tiết. Và khi tôi biết được anh ta là con trai, tôi thật sự muốn tát một bạt tay vào mặt của anh ta cho hả giận. Anh ta đã cởi đồ của tôi lúc tôi ngất, nhớ lại khung cảnh đó mặt tôi đỏ cả lên.

Sau cùng anh ta thêm một câu "Tính tình của cô hiện giờ không hợp làm con át chủ bài của tôi, tôi cần cô tập luyện. Tôi sẽ đưa cô sang Anh, bên đó sẽ có người dạy cô nhảy và một số tài năng khác, để khiến cô tỏa sáng nhất có thể trên sân khấu của tôi" thẳng thắn vào vấn đề, anh là người không thích vòng vo nên cứ làm như thế cho nhanh, cái ngày đó cũng không còn gì lâu nữa.

Nghề giải trí không có gì tốt cả, đời sống riêng tư bị bới móc, ảnh lúc trước cũng bị photoshop cho giống đã từng thẩm mĩ qua nhưng mà tôi không sợ nữa, bởi người thân tôi không còn, nếu có moi móc được thì cũng vậy.

"Còn nữa, ngày mai cô sẽ đi, thời hạn là một năm nhất định phải học hết, cô phải đổi cả tên lẫn họ và tôi sẽ làm hồ sơ cho cô khi cô về nước. Ăn sáng rồi chuẩn bị đồ đi".

Tôi bật khóc, theo bản năng tôi ôm trầm lấy anh ta, coi anh ta là anh trai luôn rồi.

----- Nhà tôi -----

Nhà tôi vốn không giàu có gì nên cũng chẳng có đồ để dọn, chỉ là có vài bức hình của mẹ và một số thứ tôi cần phải đem theo.

Đêm đến tôi nằm trên chiếc niệm lò xo, dù đã đắp mền rất kĩ càng nhưng tôi lại thấy rất lạnh. Hết cách rồi, tôi lại nghĩ sang chuyện khác, lần này tôi lấy anh ta ra đặt dấu chấm hỏi... tại sao anh ta lại giúp tôi? Tôi không hiểu.

Tò mò chẳng biết thế nào, sau một hồi tôi cũng thiếp đi.

Sáng sớm tinh mơ, chưa kịp tự mình tận hưởng sự khoái lạc thì tiếng rầm rầm vang lên. Tôi vội mở cửa, ánh mắt hực lửa từ người nào đó, anh ta nhìn tôi đầy tức giận, cầm trên tay vé máy bay liền đưa cho tôi.

"Đây, chuẩn bị tất cả, xe đang đợi ở ngoài".

"Sao anh lại giúp tôi?" cuối cùng không kiềm chế được tôi đã hỏi.

Anh ta đưa tay lên miệng ngẫm một lúc rồi nói "Vì thân hình cô tôi thấy tất cả rồi! Nó rất đẹp".

Tôi bất ngờ đến xanh cả mặt, anh ta nói mà chẳng có một chút e ngại gì cả! Anh ta mặt cũng quá dày đi.

Chuyến bay bắt đầu vào tám giờ mà giờ này sáu giờ mấy rồi, thay đồ xong phải đi liền mới kịp, vì sân bay khá xa, tôi đang sống ở ngoại ô nên rất mất thời gian để di chuyển vào sân bay.

Tôi chuẩn bị tươm tất, anh cho tôi mấy thứ qua bên ấy sẽ cần đến, bảo tôi hãy làm theo tất cả những gì họ chỉ, bởi vì như vậy không có sai còn giúp ích cho sự nghiệp tôi rất nhiều về sau.

Ngồi trên xe khoảng một tiếng đồng hồ, tới nơi còn kí giấy xác nhận, làm vài thủ tục nữa.

Tôi bước đến cánh cửa vào của máy bay, liền xoay người lại nói lời tạm biệt nơi tôi sống và ở hằng ấy năm, tạm biệt con người tôi, tạm biệt những cảm xúc của tình thân, tạm biệt anh...

Loading...

Xem tiếp: Chương 3 Nơi Tất Cả Từng Thuộc Về Tôi

Loading...