21 Hôm sau, vì nàng bị thương nên bị Thiên Bảo bắt phải ở yên trong phòng, tuy được nghỉ hẳn một buổi thượng triều nhưng lại buồn chán không sao tả hết.
Tối đó, nàng lại ra bờ hồ, ngẩng đầu nhìn trăng, không biết từ khi nào việc đi dạo đến đây đã trở thành một thói quen khó bỏ.
22 Sau khi Nhất Phiêu và Huyền Linh rời khỏi, mọi việc trở lại như thường ngày. Nàng nghiêng đầu lắng nghe các đại thần bẩm báo, thỉnh thoảng gật đầu biểu hiện thái độ:
-Khởi bẩm bệ hạ, dịch bệnh có thể xem như tạm lắng xuống, việc an táng cho dân chúng ở ngoại thành cũng đã được dàn xếp ổn thỏa.
23 Lễ tiễn quân, tiễn Thiên Bảo Tây chinh, đã qua được gần mười ngày. Từ đó đến nay, không có khắc nào nàng được thanh thản, lòng như lửa đốt.
Ngồi trên ngai vàng, vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi Tống tướng quân:
-Đã có tin gì từ biên ải chưa?
Ngày nào nàng cũng hỏi câu này, thập phần lo lắng, ai nấy đều hiểu nàng lo lắng chuyện gì, Tống tướng quân kính cẩn trả lời, nhưng vẫn là câu trả lời cũ:
-Hiện tại vẫn chưa.
24 Trên đường đi, hai người dừng lại ở một quán nước ven đường.
Nơi này khá vắng vẻ, ngoại trừ hai người họ cũng chỉ có thêm hai lão nông khác dừng uống nước từ trước.
25 Sáng hôm sau, khi nàng và sư phụ xuống đến đại sảnh liền bắt gặp một mảng ồn ào, trong đó còn có hai lão nông phu ngày hôm qua:
-Thật đáng thương, nhà đã không có gì, nay lại càng thảm hơn!
Nàng tiến đến gần, tò mò hỏi thăm:
-Hai vị lão bá.
26 Sáng sớm hôm sau, lại là một mảnh ồn ào, dường như từ lúc đến đây, không có buổi sáng nào nàng được yên tĩnh. . .
Lần này, khi nàng vừa xuống đến, liền bị hai lão nông kia chặn lại, chủ động kể:
-Cô nương, có chuyện rồi, việc hôm qua cô nương đến chữa cho mẹ A Lăng đã bị người ta cáo quan, bây giờ A Lăng đang bị tra khảo, nó nhất định một mực không nói ra cô nương là ai, sắp bị người ta dụng hình ép cung rồi!
-Cái gì? Có chuyện đó nữa sao? Thật ngông cuồng!
Nàng tức tốc chạy như bay đến huyện đường, bên trong sân là A Lăng bị trói quỳ dưới đất, trên cao là một nam nhân phì nộn, dáng vẻ nặng nề, dám chắc vác theo cả tá mỡ như vậy, đi không nổi, chỉ có thể lăn thôi!
-Ngươi mau mau nói ra kẻ nào đã đến chữa bệnh cho mẹ ngươi, nếu không ta bắt mẹ con ngươi ngồi tù mọt gông!
-Nếu có người mà ngươi mang một đại ân, biết rõ sẽ hại người ta, ngươi có phản bội người đó mà khai ra không?
-Hỗn láo! Người đâu, mau đánh cho ta!
Nàng định tiến lên ngăn lại, trong đám đông liền bước ra một hồng y nữ tử, khó khăn kéo nàng ta lại là một hồng y nam tử, hai người lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng vào được sân lớn.
27 Chuyến đến Bát Tinh trấn này làm chậm trễ không ít thời gian của nàng, nhưng đổi lại, đã có được một vị quan tốt. . .
Trước cổng trấn, hương thân phụ lão đứng chen chúc hai bên đường, cung tiễn thánh giá, nàng cùng hắn, Lưu Hổ và Diệp Phúc, bốn người lại tiếp tục lên đường hy vọng có thể bình an vô sự mà đến được Trường Ca thành.
28 Sau khi Nhi Song ra ngoài, nàng liền tiến đến chiếc bàn trên cao đó, nhíu mày nhìn xuống Thiên Bảo.
-Muội. . . sao lại. . . sắc mặt nghiêm trọng như vậy?
Đôi mắt nàng bỗng dưng lóe lên ánh hào quang trong chốc lát, Thiên Bảo còn tưởng mình vừa nhìn nhầm:
-Thương thế của huynh thế nào rồi?
-Ta.
29 Một mảnh tĩnh lặng ngỡ ngàng bao trùm. . .
-Bệ hạ, người vừa nói cái gì?
Tống tướng quân đơ mặt nhìn nàng, nàng điềm tĩnh trả lời:
-Trẫm nói, chúng ta bỏ thành!
-Bỏ thành?
-Chuyện này sao có thể?
-Tuy tình hình hiện tại nguy cấp nhưng không thể không có cách giải quyết.
30 Sau một chuyến thị sát Bát Tinh trấn, nàng quay trở lại cổ thành, chính thức bàn kế sách cụ thể cùng các vị tướng quân.
Không người ngoài nào biết chi tiết bên trong đã nói những gì, chỉ biết sau khi Hoàn Thiên đế nói ra ý định, mấy kẻ bên trong lập tức hít vào một hơi khí lạnh, không khỏi nghi ngờ về tính khả thi của nó.
31 Sau khi các vị tướng lĩnh đã rời khỏi, nàng liền lôi Thiên Bảo vào bên trong soái trướng:
-Ái. . . bệ hạ à, người muốn cưỡng ép dân nam cũng không cần mạnh tay như vậy đâu mà!
-Cưỡng cưỡng cái đầu huynh, xem sắc mặt của huynh đi, đến nước này còn đùa được?
-Ta không sao, muội nhìn coi, ta còn đứng vững được!
Thiên Bảo buông nàng ra, cố gắng đứng thẳng dậy, không ngờ liền loạng choạng muốn ngã, nàng vội đưa tay đỡ lấy, miệng vẫn giữ giọng trách cứ:
-Thấy chưa? Còn cố nữa không?
-Haha, được rồi, không dám nữa.
32 Hoàng Giang chi chiến đại thắng, binh lính Hoàng Khánh hát vang khúc ca khải hoàn hồi kinh.
Sau trận chiến, binh lực Ly Quốc đại thương, Liên minh trong bóng tối cũng tan rã, khiến Ngũ đại cường quốc bước vào thời kì yên bình không giao tranh, bách tính thiên hạ cũng theo đó mà sống trong bình an.
33 Hoàng cung, chính điện. . .
-Khởi bẩm bệ hạ, tuy gần đây mọi việc đã gần như trở lại bình thường, nhưng có nhiều tin báo lại, ở khu vực ngoại thành phía Đông và phía Tây đều thường có quái thú xuất hiện phá hoại, dường như còn ăn thịt người.
34 Nàng đang thất thần đi dạo, bỗng dưng phát hiện xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, thậm chí tiếng kêu của côn trùng cũng không có, tiếng gió khe khẽ lùa qua kẽ lá.
35 Khi nàng quay lại ngôi miếu, trời cũng vừa sáng, họ nhìn thấy nàng liền lập tức tỉnh ngủ, tròn mắt nhìn, nàng nhìn lại mình, bạch y lấm lem bùn đất, còn loang lổ vệt máu, đành gượng cười bất đắc dĩ.
36 Sáng hôm sau, chưởng môn các phái đã tề tựu đông đủ, nàng cũng đến đại điện. Khi nàng, theo sau là Thiên Bảo và hai Cẩm Y vệ, bước qua cánh cửa, thản nhiên đi giữa hai hàng ghế, xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.