21 Càng tiến gần, càng nhìn rõ anh, càng đau. Nước mắt mình chảy không ngừng, chân tay run lẩy bẩy, miệng thì mếu máo. -"Em xin lỗi, em điên, em tự tưởng tượng ra anh và con Vi.
22 Được nửa tháng thì anh bình phục, hai đứa gọi taxi về, mình cười toe toét. Sau đó, vì ở bệnh viện ngủ chung rồi nên giờ về nhà cũng thế thôi. Mình thường thích rúc vào anh ý, cái mùi dễ chịu lắm, giờ quen rồi, không có là khó ngủ.
23 Con Vi há hốc, nó cũng không ngờ, cứ bám sát lấy thằng An, chẳng hiểu con này nó trở nên yếu đuối từ lúc nào không biết?-"Đi thôi anh, em nghe nói người yêu cũ của anh giờ bị điên đấy.
24 -"Nguyệt, ngoan nào, mở cửa đi em. . . "Và cả người đàn ông này nữa?Một người xa lạ,Mà mình lại ôm lấy ôm để, bám riết không thôi. Một người xa lạ,Mà mình lại cởi áo đòi anh ta quan hệ.
25 Sau đó, cuộc sống của mình lại trở lại bình thường. Anh chị em gọi điện chúc mừng tới tấp, gheo căm (welcome) Nguyệt hoàn hồn. Nhân viên mới đầu gặp mình thì hơi hoảng, chẳng cứ nhân viên, ngay cả mấy thằng đàn em cũng sốc ghê gớm.
26 Gió thổi nhẹ, lá cây bay, xơ xác. . . Lòng mình, buồn mênh mang. Mình vừa làm cái việc, cực kì có lỗi với chính bản thân mình. Mình biết, sau này mình sẽ hối hận, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, vẫn làm.
27 Nói là làm, sáng dậy, hừng hực khí thế ra ngân hàng rút tiền. -"Chị mà lấy tiền giờ là hơi thiệt đấy ạ, sao không đợi thêm tháng nữa cho đúng kì hạn?"-"Không cần, cô cứ giúp chị đi!"Ngân hàng này nhân viên kể cũng lễ phép.
28 Sáng hôm sau, hai đứa dậy muộn, luống cuống thay áo quần, ra khỏi cổng Royal đã thấy cái xe rất quen, mình biết hôm nay bốn mắt tới đón bà Nga đi có việc, nhưng lúc hắn mở xuống xe mở cửa cho bà ấy, rồi quay lại nhìn mình, hơi lâu.
29 Mãi nhiều năm sau, mình mới thấm được những gì bà ấy nói. Nhưng ngay lúc này, đâu có nghĩ được gì. Đầu óc còn đang mông lung chuyện quán bánh ngọt. Vốn liếng cũng gọi là tạm, về mặt bằng, bốn năm trước, mình có mua một bãi đất trống ở Mỹ Đình.
30 Hắn ngày càng tiến gần, mình đến phát hoảng. Tay hắn ghì chặt hai cổ tay mình, mà sức mình, đâu thể đấu nổi. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đành vậy, mình giờ cứ cương, thì chỉ có chết, đành xuống nước.
31 Cánh cửa mở ra, mình như được sống lại. Uất ức suốt từ nãy giờ mới được xả. -"Bà đ. . . cả nhà mày, thằng chó An, không, mày không đáng là chó, mày là cháu chắt chút chít của chó, cũng không phải, nếu như vậy vẫn là quá mất mặt loài chó.
32 Xong việc thì mấy đứa về quán mình đánh chén. Tuổi trẻ, được ba mẹ ủng hộ, mình khát khao lập nghiệp với ước mơ cháy bỏng. Cũng giống bọn nó, đứa mở quán bia, đứa mở karaokie, đứa lẩu nướng, đứa buôn áo quần,.
33 Thời xa xưa, khi mà quán cũng có đầu gấu đến gây sự, người yêu lúc đó của mình, rõ ràng có mặt, nói rằng muốn lên gác xép tầng ba làm bài tập lớn. Bách Khoa, là rất lắm bài tập lớn.
34 Xong xuôi, mới nhớ ra còn người đang đợi. Mình lật đật lên lầu, thấy hắn đang ngồi nhìn xa xăm. -"Ổn cả chứ?"-"Tất nhiên rồi!"-"Ừ!"Chiếc thiệp nhỏ cùng chữ kí của mình vẫn ngay ngắn trên mặt bàn, hắn khuấy cốc nước, ngập ngừng nói.
35 Căn nhà hai tầng đó, vườn rau thơm đó, cây khế chua loét, và cả mọi chuyện xảy ra nơi ấy. Hôn không đã là gì? Còn mở áo cởi quần đòi hỏi như con dở ý chứ!Nghĩ thấy chịu mình luôn, mặt dày hơn thớt.
36 Mình vào nhà, mặt tai đỏ bừng, tim đập thình thịch. Điên, điên nặng!Quả táo người ta cho thì không dám ăn, cứ mân mê mãi. Ngắm trái, ngắm phải, ngắm trên, ngắm dưới, ngắm kiểu gì cũng thấy táo đẹp.
37 Lúc mình tỉnh đã thấy xung quanh toàn một màu trắng, áo quần cũng xọc xanh xọc ghi, không phải chứ? Lại vào bệnh viện rồi à? Nhọ thế?Má nhột nhột, bàn tay ai đó mân mê qua lại, đôi mắt kia, nhìn mình, sao mà trìu mến?Bệnh "yếu tim" lại tái phát rồi, nó đập, đập, rồi đập.
38 Sáng hôm sau, được ăn bát cháo nhạt thếch, dở tệ như bát cháo ăn lúc say rượu. Nghi lắm mà, mình hỏi. -"Cháo anh nấu à?"-"Không, mua ngoài chợ đấy!"Rõ ràng là thấy tai đỏ, mà mặt mũi lại tỉnh bơ mới vãi.
39 Mình được đưa về nhà, nhưng khổ nỗi, cái người vừa đưa mình về, lại không có ý định rời khỏi. Vẫn là, đem ba mẹ mình ra làm điều kiện trao đổi. Còn nói một loạt các kiểu như, đây có phải lần đầu tiên chúng ta ở cùng nhau đâu, em ngại cái gì?Mình đấu lý không có nổi.
40 Tỉnh giấc, đã thấy mùi hành phi thơm thơm, chân mình đỡ hơn một chút rồi, nhưng vẫn là vô dụng, tập tễnh lò cò, cuồi cùng thành ra ngã chổng kềnh. -"Sao không gọi anh?"Giọng quát rõ to.
Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 23