Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Em Là Đặc Biệt Chương 1.b

Chương trước: Chương 1.a



Tại khu resort rộng hàng trăm ngàn ha với 5 bể bơi, 2 sân quần vợt, 2 sân cầu lông, 2 đồng cỏ xanh mát dành cho việc đánh golf, 1 khu vườn sinh thái cùng vô vàn những địa điểm tuyệt vời với những thiết bị hiện đại, sang trọng bậc nhất và tại phòng khách của căn biệt thự nằm ở vị trí trung tâm resort đang có 4 người đàn ông quyền lực, có ảnh hưởng lớn tới nền kinh tế thế giới và một trong số họ chính là chủ của nơi tựa thiên đàng này...

- Haha, thật vậy sao, tôi thực không thể ngờ - tiếng cười vui vẻ cùng thoải mái của ông Minh - Nguyễn Hoàng Thiên Minh-chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia Sky-tập đoàn lớn mạnh, đứng đầu thế giới về mọi mặt cũng chính là người chủ của resort tôi vừa nhắc tới.

-Dạ, thật vậy, thật vậy, haha....-lại là tiếng cười cùng với đùa giỡn của 1 người đàn ông khác, ông Bình-Lê Hoàng Hải Bình hay Jack Kill, người Mỹ-chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia Imperial cùng đứng đầu thế giới về sản xuất xe hơi và phần mềm máy tính.

-Các ông đang đùa ta sao, haha, trên đời lại có chuyện như vậy thật à, haha, thật khó xử nha, thật khó xử nha - giọng nói của ông Tiến- Trần Hoàng Hữu Tiến-chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia A&Z cũng đứng đầu thế giới về kinh doanh dịch vụ và phần mềm máy tính.

-Haha, tôi vẫn là không tin được, không hiểu cô công chúa đào hoa của chúng ta trông như thế nào đây, haha -ông Lưu-Phan Hoàng Lưu-chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia Phoenix đứng đầu thế giới về mỹ phẩm và thời trang, luôn là một trong những tập đoàn mở đầu xu thế mới lên tiếng, giọng nói cũng không khỏi pha chút trêu chọc cùng giận dỗi.

-Vậy trước tiên, sao không cho tôi xem các "ứng cử viên" đã nào, việc này quả thực thú vị nha, hahaa...-ông Minh, chính là ba nó đấy ạ

-Là công chúa nhà ông, đành chiều theo ý ông thôi - ông Tiến lên tiếng, ngừng cười, khuôn mặt không khỏi có chút xìu xuống.

-Nên vậy, nên vậy.-khuôn mặt vẫn vô cùng vui vẻ, ông Bình gật đầu liền 3 cái, tỏ vẻ đồng ý.

Nói rồi, 2 con người kia cùng nhau bước ra phía ngoài. Trong phòng khách, còn lại 2 người đàn ông cùng sở hữu gương mặt nghiêm nghị nhưng ở mỗi người lại có nét gì đó rất riêng và vô cùng cuốn hút cùng chững chạc.

Ngả người ra sau, tựa vào thành ghế êm ái, ông Lưu khẽ nhăn mặt cùng thở dài vẻ sầu não. Thấy người bạn thân như vậy, ông Minh cũng không chịu được lên tiếng, khuôn mặt cương nghị cũng bất giác nhăn lại, giọng nói có phần trầm xuống:

-Sao vậy?

-Haizz.. Là 2 thằng nghịch tử nhà tôi- ông Lưu ngồi thẳng lại, đối diện với ông Minh, mệt mỏi nói

-Trọng Nhân và Thiên Vũ?-ông Minh

-Ừ...Chúng nói chưa muốn kết hôn sớm như vậy, thật là đau đầu haizzz-ông Lưu lại hở dài.

-Vậy...?-ông Minh bỏ lửng câu nói cùng ánh mắt chăm chú chiếu lên con người trước mặt.

-Chúng nói sẽ không đến.-ông Lưu lắc đầu nhè nhẹ

-Không đến? Thực không đến sao? Ô thực sẽ để chúng làm vậy?...Thật chẳng giống ông chút nào - ông Minh ban đầu còn trợn tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên lắm sau đó lại dùng ánh mắt khó hiểu cùng gạ gẫm nhìn ông Lưu.

-Đương nhiên là tôi không để cho chúng tự tung tự tác vậy rồi. Bây giờ 2 thằng con của tôi có lẽ đã rời sân bay và đang trên đường tới đây rồi. Nhưng 2 đứa nó mà không muốn thì cũng khó ép lắm-ông Lưu lại lắc đầu lần nữa kèm theo nụ cười khổ.

-Hai đứa con của ông có vẻ tự tin quá nhỉ, hình như chúng ta vẫn còn 2 con người sáng giá nữa mà. Mà còn chưa kể, con gái tôi........nó là đứa ghét vô cùng những trò sắp đặt này....Tôi nghĩ, đây mới thực là vấn đề nha-ông Minh lộ rõ vẻ mệt mỏi

Hai người cha lại cùng thở dài sầu não cho tới khi "lộp bộp, lộp bộp"-tiếng giày dồn đạp có, từ tốn có, nhanh chóng có, chậm rãi cũng có...

-Hi...à nhầm xin chào, con rất vui khi được gặp hai bác- Trần Hoàng Dương Kha-cậu cả của dòng họ Trần Hoàng danh giá vừa từ Anh về sau chuyến du học 3 năm của mình-nở một nụ cười tươi rói để lộ ra chiếc răng khểnh đốn tim bao nhiêu "nàng" của mình, Dương Kha tự tin "trưng" bộ mặt "ẹp trai" trắng không tì vết của mình ra, đôi mắt ánh lên điều gì đó không thực sự vui vẻ như thứ mà cậu đang cố bày ra, mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên hơi rối càng làm tăng thêm vẻ lãng tử của cậu, trên người là một bộ vest đen trắng cách điệu cùng đôi giầy Nike màu đen, chúng cứ như vậy càng làm sức hút của cậu tăng lên.

-Con là Mike Kill, rất vui được gặp mọi người.-Vâng, đây là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Imperial -Jack Kill, là một cậu ấm đúng nghĩa nhưng hoàn toàn không phải công tử bột chỉ biết dựa vào gia thế, cậu ta vui vẻ, thân thiên từ trong ra ngoài, đôi mắt luôn lấp lánh niềm vui với hàng lông mi dài, cong vút như con gái khiến không ai nghĩ rằng mắt cậu "có vấn đề", thứ duy nhất để mọi người nhận ra điều đó là cặp kính luôn thường trực trên khuôn mặt điển trai trắng mịn hơn con gái của cậu nhưng nó không khiến cậu "xấu trai" đi phần nào mà ngược lại còn làm cậu trở nên dễ thương và thêm chút tri thức hơn bao giờ hết. Mái tóc vàng mềm mại của Mike thực sự khiến cho nhiều người ganh tị. Hôm nay, cậu diện ình một bộ vest đen rất lịch lãm cùng đôi giày Nike cũng màu đen nốt, câu đã ra dáng một người thừa kế hơn khi khoác lên mình bộ đồ chững chạc này.

Thấy vậy, ông Minh cùng ông Lưu như đã bàn bạc trước đồng loạt gật đầu một cách nhẹ nhàng và cùng tặng lại cho 2 chàng trai trẻ một nụ cười có thể xem là thân thiện.

-Cháu là Mike, vậy kia chắc là Trần thiếu gia-Trần Dương Kha phải không?-ông Lưu dùng giọng nói trầm thấp của mình lần lượt chỉ vào Mike Kill và Dương Kha.

-Dạ, không dám, hjhj, cháu chỉ là một thằng du học sinh mới về nước còn thiếu kinh nghiệm trên con đường kinh doanh này thôi ạ.-Dương Kha "xấu hổ" à nhầm "khiêm tốn" cười hì hì, đưa tay lên xoa mái tóc vốn đã rối nay càng tơi bời hơn và không chút do dự ngồi bịch xuống chiếc sô pha bên cạnh ông Lưu.

-Dương Kha, con làm gì vậy, đứng lên, thật là vô phép -ông Tiếng hơi gắt, khẽ nói, đôi lông mày có chút nhăn lại.

-Haha, ta là thích những người phóng khoáng như vậy, cứ ngồi đi, đừng ngại, cũng đâu phải người ngoài, Mike, cháu cũng ngồi đi, tự nhiên một chút, không cần lo lắng. Hai người nữa, ngồi xuống rồi nói chuyện.-ông Minh nở nụ cười thoải mái cùng sảng khoái hướng ánh mắt thương yêu lên người Dương Kha rồi lại dùng ánh mắt ấy nhìn Mike cùng 2 người bạn thân của mình.-Sao con bé nhà ta đến giờ vẫn chưa thấy đâu nhỉ?-ông Minh khẽ nhăn mày- Ông Trương....

Loading...

Xem tiếp: Chương 1.c

Loading...