41 Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế
[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]
Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo
Editor: Xích Tuyết
Đệ tứ thập nhất chương: Heo yêu rất sâu đậm
Mập Mạp mấy ngày nay cứ như người mất hồn, chạy bộ thì đụng vào cột điện, ăn cơm chỉ và cơm mà không biết gắp đồ ăn, đi tắm sẽ quên không vặn nước, ngủ thì… hắn căn bản chưa khi nào được ngon giấc, hai con mắt lờ đờ rất chi là mê người động nhân.
42 Mập Mạp đã tỉnh, nhưng nằm ỳ trên giường như bệnh nhân bại liệt, không thèm nhúc nhích. Tiêu Kỳ nhìn mà chịu không nổi, An Tạp tên kia đang làm cái khỉ gì thế a?
Một lát sau An Tạp từ bên ngoài trở về, mang theo túi đồ ăn.
43 An Tạp điện thoại cho Tưởng Minh, kể về phản ứng của Mập Mạp, chẳng qua hắn tự động tỉnh lược cái đoạn Tưởng Minh phải nằm dưới.
Tưởng Minh nghe xong rất vui, xem ra chính mình đa tâm, Mập Mạp tuy béo nhưng vẫn là một nam nhân tràn đầy nhiệt huyết a.
44 Ăn xong bữa cơm trưa, Mập Mạp xách theo hành lý ngồi xe An Tạp đến sân bay. Vốn An Tạp là muốn tự mình đưa Mập Mạp lên máy bay nhưng rồi lại có việc gấp, không thể không đi trước.
45 Sau khi Tưởng Minh và Mập Mạp trở thành một cặp, Tưởng Minh đích xác đã thu liễm hơn rất nhiều, cho dù An Tạp gọi điện mời y đi uống rượu cũng hiếm khi thấy y đồng ý.
46 “Uy, An Tạp, ngươi ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn hỏi. Chỗ cũ nhé!” Tưởng Minh bắn lia lịa xong liền cúp máy.
An Tạp nhận điện thoại mà lòng sửng sốt, chẳng lẽ kế hoạch giúp Mập Mạp đè người của hắn bị lộ ra nên đương sự nổi bão? Hẳn là không phải lý do này đi… Nếu kế hoạch bại lộ vậy Tưởng đại thiếu sẽ không có tâm tình nói chuyện nhẹ nhàng với mình đến vậy, mà chắc chắn mở miệng ra là phải ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của nhà hắn rồi nói gì mới nói tiếp.
47 Bàn tay to lớn nhẹ nhàng bao lấy phần thân thể yếu ớt nhất của Tưởng Minh, ôn nhu vuốt ve. Đầu ngón tay thô ráp bỗng xẹt qua một nơi làm y kích thích đến mức muốn thét to, đôi mắt khẽ hé mở.
48 Mập Mạp leo lên lầu đã thấy Tưởng Minh đang ngồi trên sô pha xem TV, trên màn hình là quảng cáo áo định hình cơ thể*. Mập Mạp vừa thấy liền phì cười, Tưởng Minh còn có cái loại ham mê này nữa ư?
“Người lúc nãy là em trai ngươi à?” Tưởng Minh bấm tắt TV, cả căn phòng nháy mắt yên tĩnh đến doạ người.
49 Ăn xong bữa trưa, vốn Mập Mạp đang tính quay về câu lạc bộ, thế nhưng đầy một bụng nghi vấn khiến hắn quyết định ở lại một đêm xem sao, biết đâu chừng tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
50 Tối khuya hơn mười một giờ Trữ Vũ mới về nhà, cha Mập Mạp tức giận quát lớn vài câu, mẹ hắn liền vội vàng khuyên giải. Mập Mạp vốn không ngủ được, nghe tiếng quát tháo ngoài kia liền càng thanh tỉnh.
51 Thu xếp cho cha mẹ xong xuôi, cũng trấn an thằng em trai một hồi rồi đuổi về nhà, hắn quyết định đến thăm cô em gái một chút.
Em gái hắn đang ngủ, cả khuôn mặt ánh lên vẻ gầy yếu, hai hốc mắt trũng sâu, thân người tiều tuỵ như chỉ còn xương.
52 Trở lại câu lạc bộ rồi y lập tức chạy đi hồi sinh cho di động của mình, đêm qua chiếc điện thoại của y không còn pin đã nằm ngay đơ cả buổi. Chờ cho màn hình khởi động lại thì không ngoài dự đoán, gần hai chục cuộc gọi nhỡ: mười cuộc là từ máy Mập Mạp, An Tạp có gọi ba lần, hai lần từ máy câu lạc bộ, ngoài ra còn có thêm vài số máy lạ hoắc…
Bấm nút gọi lại cho An Tạp: “Uy, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Mẹ nó! Tưởng Minh, ngươi không sống an an ổn ổn được vài ngày à? Đừng có để Mập Mạp lo lắng cho ngươi hoài như vậy chứ! Ba giờ sáng hôm qua Mập Mạp điện thoại cho ta hỏi ngươi đang ở cái chỗ khỉ nào đó.
53 Tưởng Minh bới tung cái tủ quần áo của Mập Mạp với hi vọng mong manh sẽ tìm được manh mối gì đó từ trong đống đồ hắn bỏ lại. Rồi trong ngăn kéo cuối cùng nằm sát dưới đáy tủ y lôi ra một cái túi vải, bên trong có một cái quần jeans đã rách te tua, một chiếc áo sơ mi tơi tả, còn có một cái quần lót khá đắt tiền…
Cái quần lót đó là do Tưởng Minh mua cho hắn, 450 đồng, đối với Mập Mạp mà nói thì nó rất xa xỉ nên hắn không nỡ mặc, cất vào túi gói ghém cẩn thận.
54 An Tạp theo sau hai người kia, trong ngực thầm hỏi lần này lại là chuyện gì nữa đây…
Tưởng Minh ra đến cửa bệnh viện mới đặt mông ngồi xuống mấy bậc tam cấp, rút ra một điếu thuốc yên lặng châm lửa.
55 Mọi người ngồi trên sô pha trầm mặc nhìn Tạ Cường dỗ dành Trương Khải Khải, đút cơm cho y rồi hống y đi ngủ. Ôm Trương Khải Khải đã ngủ say vào phòng ngủ rồi Tạ Cường mới đi ra, nhẹ nhàng châm một điếu thuốc.
56 Lý Tuyết ngồi bên cạnh thấy được vẻ mặt hạnh phúc của Mập Mạp chỉ cười mà không nói, nếu hắn đã hạnh phúc như thế thì cứ để hắn hưởng trọn vẹn hạnh phúc của mình đi.
57 Nhận được điện thoại của Tưởng Minh, An Tạp liền kích động chạy ngay ra ngoài. Hôm nay y trúng sổ số? Hay là nhặt được bịch tiền? Cư nhiên có ngày y mời hắn đi ăn cơm Tây… Hắc hắc, lần này phải ăn nhiều một chút!
.
58 Mập Mạp gắt gao nắm chặt lấy bàn tay Tưởng Minh, trong lòng kích động đến không biết phải nói cái gì.
Vừa rồi, cha của Tưởng Minh có nói… muốn bàn chuyện kết hôn của hai đứa… Ước mơ có một gia đình của hắn bấy lâu nay đã thành hiện thực rồi sao?
Tưởng Minh cũng đang cao hứng khôn nguôi.
59 Bên này Tưởng Minh và Mập Mạp vì chuyện hôn nhân đại sự mà xoay như chong chóng, bên kia cha mẹ Tưởng Minh lại vì thái độ của cha mẹ Mập Mạp mà phiền não khôn nguôi.
60 Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua khung kính cửa sổ chiếu rọi đến bên giường.
“Mập Mạp, còn không đứng lên nấu cơm? Ta đói bụng… Mập Mạp… Mập Mạp…” Tưởng Minh mở to mắt.