61 Chẳng biết từ bao giờ tôi bắt đầu ghét vĩ nhân, ghét những kẻ cao thượng, ghét những người tốt bụng bày đặt thành toàn cho người khác; sau này nghĩ lại, có lẽ tại tôi đã trở nên ích kỉ, đó là chuyện phát sinh sau khi yêu anh.
62 Tôi cứ kiên trì, cứ can đảm đi về phía trước, cứ chờ đợi mỏi mòn; rồi lại vỡ lẽ ra rằng mỗi cái kết hoàn mỹ đều cần hai người đồng thời phấn đấu, chứ không phải là cố gắng của mỗi mình tôi.
63 Đừng bao giờ ảo tưởng ai đó quá tốt, hiện thực và lí tưởng luôn cách nhau như sông so với biển vậy, chỉ chuốt lấy thất vọng ê chề thôi; người đó chắc gì đã là lí tưởng hiện thực của bạn, mà biết đâu người chúng ta thích chỉ đơn thuần là người trong tưởng tượng của chúng ta.
64 Tôi biết anh không phải người thích hợp dành cho tôi, cũng không phải người lí tưởng nhất để dựng xây gia đình; nhưng trót yêu rồi biết tính sao đây, hết cách rồi, thôi thì cứ anh vậy!Trần Nhất Lâm♪Trình Nghi Triết không hề ló mặt ở Bắc Lâm, Trình Nghi Bắc cũng chẳng vì thế mà nôn nóng.
65 Anh là thiên sứ, anh là vương tử, anh là người đàn ông hoàn hảo nhất; tất cả đều đến từ khi tôi biết yêu anh ấy, một khi không yêu nữa, anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thế thôi.
66 Tôi chưa bao ghen tị đến thế, cũng chưa bao giờ ngưỡng mộ ai đến thế; tôi thì cứ hi vọng mãi, còn anh thì đã chối bỏ nó tự bao giờ. Trần Nhất Lâm♪Hai ngày sau, tôi vẫn chưa đi làm.
67 Đau đớn nhất là ‘Hai người mà không phải chúng ta’, tôi không ngừng nỗ lực đưa ‘Tôi’ và ‘Anh’ lại gần nhau hơn, với hi vọng một ngày nào điều đó sẽ biến thành ‘Chúng ta’, sau cùng anh vẫn cứ là anh, tôi vẫn cứ là tôi, cái từ ‘Chúng ta’ này quá xa tầm với của tôi, cuối cùng anh đã định nghĩa thành ‘Các người’.
68 Có một loại tình cảm cũng mang danh tình yêu, nhưng chỉ là tình yêu đơn phương, tình yêu của tôi, kịch bản chỉ dành ột người, cũng chỉ có mỗi một vai diễn trong đó.
69 Hai chữ ‘Tác thành’ dành cho người có khả năng mới có đủ tư cách nói ra được chứ, bình thường chúng ta hay nói hai chữ này khi không thể làm gì được nữa, cũng là mong chính mình có thể buông tay ra được.
70 Chẳng ai có thể sống mãi trong hồi ức, cũng chẳng ai có thể mang theo kí ức, để hồi ức chậm rãi trượt qua các ngón tay, rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm ngày mai tươi sáng, tự nói với mình, vì ai đó đã đánh mất tôi, để mai sau tôi gặp được người yêu tôi gấp vạn lần, dù chỉ đang tự vỗ về trái tim.
71 Mạc Hoan nhìn bàn đầy đồ ăn, thấp thỏm nhìn Trình Nghi Bắc ngồi đối diện, cô không biết sau những lời này thì quan hệ của họ sẽ thế nào nữa đây. Nhưng cô muốn nói lúc này, bởi chỉ lúc này đây, những lời ấy mới có giá trị.
72 Mãi đến lúc lên xe, tim cô vẫn không cách nào bình ổn lại được. Ai cũng bảo cô lạnh lùng, cô lạnh lùng chỗ nào đâu, cùng lắm là tại cách cô thể hiện, không khẩn trương cũng chẳng lo lắng, luôn tự nhắc nhở mình, chỉ cần ráng kiên trì là được, không hấp tấp, dần cũng thành thói quen luôn.
73 Tây Thuần nằm trên giường, trăn trở, không xoay thì lật, như thể sắp lên đàng hành hình, nhắm mắt lại, ngủ nào ngủ nào. Cô giơ tay mở đèn ngủ, ánh đèn vàng nhạt giăng khắp phòng, cô ngồi dậy.
74 Ánh mắt lúc đấy của Trình Nghi Bắc làm cô thẫn thờ, lòng cô chìm xuống đáy, như thấy được tương lai không còn liên quan gì đến nhau của họ. Cô chưa từng nói mình là kẻ một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, cô sợ qua từng biểu hiện của Trình Nghi Bắc, cho dù sợ thế nhưng khi anh quay đi cô vẫn chỉ mong anh đừng đi.
75 Đó giờ ghét nhất là chích thuốc, nếu phải chọn giữa chích thuốc với uống thì dám chắc phần thắng thuộc về uống thuốc, tại sợ đau lắm. Càng về sau, bị bệnh cũng chẳng muốn uống thuốc, chỉ chui rút trong chăn, nằm li bì mấy ngày.
76 Có những chuyện cô rất ngốc, ví dụ như thời tiểu học cô giáo bắt viết nhật kí, cô chẳng hiểu nổi viết nhật kí là gì, cô giáo nói viết nó giống như em xem thời sự vậy đó.
77 Tây Thuần bị tiếng chuông inh ỏi dưới gối lôi đầu dậy, vừa coi giờ cô liền hoảng hồn, bắt điện thoại, nghe đối phương sắp xếp. Lúc tắt điện thoại mới chợt nhận ra mình càng ngày càng thiếu chủ kiến.
78 Tây Thuần tỉnh dậy, dụi đôi mắt hãy còn mê man, hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm qua. Nắng hồng mỏng manh, cô chẳng phân biệt nổi giờ là lúc nào, là bình minh hay hoàng hôn.
79 Trình Nghi Bắc vào thang máy, xuống tới tầng hầm lại chợt nghĩ ra điều gì đấy, lên tầng trên, anh bước ra khỏi thang máy. Mới đi được vài bước là ngoảnh đầu lại nhìn cái thang máy trống không.
80 Tây Thuần nhìn tờ giấy báo nguy trong tay, tâm tình từ lúc đau quằn quại cho đến lúc chai sạn. Chẳng nhớ đây đã là tờ thông báo thứ mấy, lần nào cũng cảm thấy thật may mắn khi được thấy mẹ bình an đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó bác sĩ sẽ ra nói phẫu thuật rất thuận lợi.