Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Đừng Nhắc Em Nhớ Lại Chương 2: Chương 1.2

Chương trước: Chương 1



“Bệnh viện XX.” Tiểu Hứa vội vàng căn dặn thêm: “Nhớ mang vài bộ đồ ngủ cho anh ấy nhé!”

Cúp điện thoại, lòng tôi nóng như lửa đốt, vội vàng chạy đi chuẩn bị đồ cho Tô Duyệt Sinh. Cầm túi quần áo trong tay, tôi nghĩ ngợi giấy lát rồi lấy thêm khan tắm và áo choàng. Tô Duyệt Sinh rất dễ bị dị ứng nên chỉ dùng một hãng khăn tắm duy nhất, đồ trong bệnh viện có mới đến đâu thì anh cũng chẳng quen dùng.

Tôi lái con Porsche đỏ chót ra khỏi nhà, đặt túi quần áo vào đồ dùng hàng ngày trên ghế lái phụ. Tiết trời âm u, nhìn qua cắp kính râm lại càng giống như đã xế chiều. Gió làm tóc tôi rối bời, quất vào mặt đau rát. Nhân lúc đèn đỏ, tôi lấy trong túi ra một mảnh dây vải nhỏ, buộc tóc lên. Nhìn vào gương chiếu hậu, tôi phát hiện mình đang thu hút sự chú ý của những tài xế khác.

Thường thì sau khi buộc tóc, tôi sẽ quay ra vẫy tay, tặng cho họ một cái hôn gió, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng, Tiểu Hứa không nói rõ đầu đuôi, tôi còn chưa biết Tô Duyệt Sinh xảy ra chuyện gì. Ngộ nhỡ anh ta chết, chắc chắn tôi cũng không thể sống yên.

Vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, mãi đến khi vào phòng bênh rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì Tô Duyệt Sinh đang cáu giận quát nạt người bên cạnh, rõ là còn khỏe lắm.

Anh nằng nặc đòi ra viện, bác sĩ nhất định không đồng ý. Viện trưởng và bác sĩ phụ trách đều biết tôi, họ nhìn tôi, cười mỉa: “Cô Trâu đến đúng lúc quá, giúp chúng tôi khuyên nhủ anh Tô đi!”

“Có chuyện gì thế?” Tôi mỉm cười hỏi.

Không tò mò sao được, trên mặt Tô Duyệt Sinh còn có một vết bầm tím, hình như bị ai đó đấm. Tô tiên sinh mà cũng bị đánh thì đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm! Chẳng lẽ cha của anh đích thân đến đây diễn vở đóng cửa dạy con? Hay là anh vớ phải cô bạn gái mới đanh đá chua ngoa, rồi bị ăn một quyền?

Dù là vì nguyên nhân nào đi chăng nữa, tôi cũng cảm thấy buồn cười.

Tiểu Hứa lên tiếng cắt ngang mạch tưởng tượng của tôi: “Anh Tô đuổi theo bọn cướp nên bị bọn chúng đánh!”

“Hả…” Tôi không kìm được giễu cợt. “Kẻ giàu thường nhát chết, bị cướp mất cái gì mà phải đuổi theo thế?”

Còn nhớ mấy năm trước, một lần tan làm, tôi thấy lốp xe của mình bị một tên ác ôn chọc thủng, tôi đuổi theo thì bị gã đó đâm một nhát dao lên cánh tay. Máu chảy ròng ròng, tôi phải đến bệnh viện để khâu. Tô Duyệt Sinh khi ấy đang đi du lịch nước ngoài, vẫn không quên gọi điện về châm chọc tôi: “Bị cướp mất cái gì mà phải đuổi theo thế?”

Lúc này, tôi chỉ trả lại anh câu nói năm xưa mà thôi. Ngạc nhiên là Tô Duyệt Sinh không phản bác. Tôi nghĩ, chắc hẳn đầu anh đã bị bọn cướp kia làm hỏng mất rồi.

Mấy hôm sau tôi lại nghe được tim đồn, hóa ra ngày hôm đó Tô Duyệt Sinh đuổi theo bọn cướp là vì muốn làm anh hung cứu mỹ nhân. Anh lái xa dồn bọn cướp đi mô tô vào ngõ cụt rồi xuống xe đấu tay đôi với bọn chúng, Cuối cùng, nhờ có người đi đường chung tay trợ giúp mới đưa được bọn cướp vào đồn cảnh sát, còn bản thân Tô Duyệt Sinh thì bị thương.

Nhưng đó đều không phải vấn đề. Mấu chốt là cô mỹ nhân Hướng Tinh – nghiên cứu sinh đại học XX, là một cô nàng xinh đẹp nết na, bố là giáo sư, mẹ là công chức. Nhắc đến tên và trường học của cô ta, bạn bè đều làm bộ vô tình liếc nhìn tôi.

Tôi cũng tỏ ra thản nhiên đáp lại ý tốt của họ.

Tô Duyệt Sinh lần này chắc hẳn đã nghiêm túc tính chuyện yêu đương. Có người nói cuối tuần nào anh cũng đến trường đón Hướng Tinh, còn có người nói thường xuyên trông thấy họ đi dạo trong công viên, cầm que kem trong tay, nói cười vui vẻ như những đứa trẻ.

Cuối cùng, ngay cả Triệu Vân cũng chọc ngoáy tôi: “Em kiềm chế cũng giỏi quá đi!”

“Anh nói gì vậy?” Tôi cười cười, rót rượu vào li. “ Kiềm chế cái gì chứ? Chúng ta quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ anh không hiểu tính tình của em? Mua quần áo mới còn phải mặc ngay lập tức nữa là, em đầu phải người giỏi kiềm chế chứ!”

Triệu Vân trừng mắt phẫn nộ nói: “Để xem em giả vờ được đến khi nào?”

Triệu Vân chơi thân với Tô Duyệt Sinh, không hiểu sao đám bạn của anh rất thích tôi, có lẽ do tôi dễ gần, nói chuyện thoải mái, không cần người khác nể mặt. Tôi mặc kệ họ trêu đùa, vô tâm cũng có cái lợi. Mọi người đều coi tôi là anh em tốt, thế nên Triệu Vân lo lắng cho tôi cũng là điều đương nhiên.

Thực ra tôi và Tô Duyệt Sinh cũng chỉ là ‘tình nghĩa huynh đệ’, không phức tạp như họ tưởng.

Tô Duyệt Sinh sắp có chuyến bay đến Bắc Mỹ, trước khi đi, anh hẹn gặp tôi cùng ăn cơm. Đã mấy tháng tôi không gặp anh nên khi nhận được lời mời, tôi vừa mừng vừa sợ, vội vàng ăn mặc chỉnh tề đến nơi hẹn.

Trong phòng tiệc, Tô Duyệt Sinh nghiêm túc giới thiệu Hướng Tinh với tôi. Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn nõn nà của cô nàng, nói: “Nghe danh em từ lâu!”

Hướng Tinh là một cô gái dịu dàng, nghe vậy chỉ cười thẹn.

Tô Duyệt Sinh lườm tôi một cái. “Ba hoa cái gì đấy?”

Tôi ngồi nghiêm chỉnh lại, Tô Duyệt Sinh bắt đầu giao phó bạn gái cho tôi. “Anh đi khoảng hơn nửa tháng, em ở nhà nhớ để ý quan tâm Hướng Tinh giúp anh!”

Tôi vỗ ngực, nói: “Không vấn đề!”

Hướng Tinh khẽ cười. Tô Duyệt Sinh lại căn dặn cô ấy không được ăn để tránh đau dạ dày, có việc gì nhất định phải gọi điện báo với tôi.

Đúng là mỹ nhân như ngọc.

Tô Duyệt Sinh vừa xuất ngoại, tôi liền trở thành bảo mẫu cao cấp, hằng ngày sai người mang một suất canh ‘yêu thương’ đến trường cho Hướng Tinh. Sợ cô nàng không quen ăn đồ ăn bên ngoài, cuối tuần tôi còn phải cử tài xế đến đón cô ấy về nhà. Thỉnh thoảng, Hướng Tinh sẽ gửi tin nhắn cho tôi, nội dung đại loại là: Chị Trâu, em vẫn khỏe, dạo này em không bị đau dạ dày nữa. Đồ ăn chị gửi, em đều nhận được rồi, cảm ơn chị nhé! Tôi cứ tưởng sẽ được bình yên vô sự đến khi Tô Duyệt Sinh trở về, nào ngờ, vào một hôm còn chưa ngủ dậy, tôi nhận được điện thoại mật báo từ Triệu Vân: “Thất Xảo, bà Tô sắp tới đó, chuyến bay chiều nay. Em phải phòng bị cẩn thận!”

Tôi tỉnh cả ngủ, ngồi bật dậy hỏi: “Bà ta tới đây làm gì thế?”

Triệu Vân khựng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Em không biết à? Trình Tử Lương về nước rồi!”

Tôi sững sờ hổi lâu mới có thể nghe thấy tiếng cười khô khốc của mình: “Vậy à, thế em phải tránh đi rồi!”

Trên thế giới này có vài người tôi không thể gặp. Một là bà Tô, hai là Trình Tử Lương. Nhất là Trình Tử Lương, vừa nghe tới cái tên này, tôi đã muốn chạy trốn.

Đúng vậy, thực tế là bây giờ tôi đang cuống cuồng thu dọn hành lý để trốn lên núi. Quê của A Mãn là vùng sơn thôn, sau này cậu ta xây cho bố mẹ một ngôi nhà tầng nhìn song dựa núi, có vườn trồng cây sơn trà và long nhãn, khung cảnh vô cùng thơ mộng.

Trước kia tôi cũng từng theo A Mãn vào núi hái quả sơn trà và trở về thành phố với một cốp xe đầy rau tươi. Đó là một chốn đào nguyên đích thực, vì thế hễ gặp chuyện không vui, tôi lại chạy đến đó.

Tôi không nói cho A Mãn biết mà một mình lái xe vào núi. Đang là thời điểm đẹp nhất trong năm, ruộng bậc thang hai bên đường cao tốc thấp thoáng bóng người cấy lúa, thi thoảng xuất hiện một vài ngôi nhà ẩn nấp trong những tán cây xanh. Dọc đường đâu đâu cũng là phong cảnh yên bình, núi đồi xanh tươi mơn mởn.

Ra khỏi đường cao tốc, tôi phải chạy xe trên đường núi thêm hai giờ đồng hồ nữa mới đến nhà A Mãn. Lúc này trời đã sẩm tối, nhìn những làn khói lượn lờ bay lê từ thung lũng, tôi bỗng thấy lòng thư thái hơn. Xe lăn bánh bon bon trên con đường quanh co, mỗi lần xoay tay lái ở khúc quẹo gấp là một lần cảm giác khoan khoái lạ thường ập đến. Đã nhiều năm rồi tôi không có được cảm giác đó, mặc dù đang chạy trốn nhưng tôi vẫn để bản thân thỏa thích cảm nhận niềm vui âm ỉ này.

Bố mẹ A Mãn đều biết tôi nên không hề ngạc nhiên khi thấy tôi đến đây. Họ trung hậu và mến khách, tiếp đãi tôi như những đứa trẻ láng giềng chứ không hề khách sáo hay khúm núm vì tôi là bà chủ của A Mãn. Mẹ của A Mãn ra vườn sau hái rau để làm món rau xào thịt thiết đãi tôi. Tôi cùng vào bếp rửa rau, phụ giúp bà làm cơm.

Loading...

Xem tiếp: Chương 3: Chương 1.3

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 165


Minh Dực Kiến

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 41



Chồng À, Anh Thật Quái Gở!

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 194


Nếu Trường An Không Tồn Tại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 44